Edit: Thùy Linh
Beta: Gấu
”Không có.” Nam Cung Tử Phi liếc ánh mắt hướng Đại Hổ bên kia, kẻ ngốc như Đại Hổ, cũng hiểu ý tứ ánh mắt của Nam Cung Tử Phi.
Khóe miệng gợi lên quét xuống xấu xa cười, Đại Hổ hoạt động thân hình mập
mạp thần tốc hướng cửa nói: “Chị dâu, tôi đi cảm ơn bác sĩ, hai người từ từ nói chuyện!”
Cửa phòng bệnh sau khi mở ra lại lần nữa đóng lại, không khí lập tức giảm xuống có chút lạnh.
”Ngạch...” An Sơ Hạ dừng một chút, lại chuẩn bị đứng dậy: “Nếu không có gì nói,
tôi trước hết đi đã... Hôm nay là ngày trường học tổ chức hoạt động dã
ngoại Đại Thám Hiểm...”
”Sơ Hạ, cô cực kỳ chán ghét tôi sao?”
Ngay khi An Sơ Hạ sắp sửa hoàn toàn đứng thẳng thân thể, Nam Cung Tử Phi đột nhiên như vậy nói một câu, làm cô xấu hổ vạn phần, không biết là
nên một lần nữa ngồi trở lại hay cần rõ ràng rời khỏi đây.
Thấy
cô không trả lời, Nam Cung Tử Phi đôi mắt xẹt qua tâm tình đau thương:“Biết tôi vì cái gì thích cùng Sơ Hạ cô làm bằng hữu không? Bởi vì cô
lương thiện, đối cử cực kỳ trượng nghĩa, cực kỳ chân thật. Đúng là hiện
tại, tôi không biết tôi đối với Sơ Hạ cô là ý gì, đến cùng có phải hay
không.”
”Thực xin lỗi...” An Sơ Hạ ảo não vỗ đầu chính mình,
ngược lại vươn ra ngón trỏ chạm vào đầu Nam Cung Tử Phi: “Tôi đương
nhiên là lương thiện trượng nghĩa chân thật nha! Tôi không lương thiện
thì người nào lương thiện đúng không? Dù sao lúc trước thấy anh máu me
đầy người vẫn giúp đỡ thì quả là quá nhân hậu rồi. Ha ha ha ha...”
Cười đến cuối cùng, cô mới phát giác Nam Cung Tử Phi cũng không có ý tứ gì
là cười lên. Thu tay, xấu hổ gãi gãi đầu: “Truyện cười của tôi có vẻ
không buồn cười lắm, ha ha...”
”Không có. Rất buồn cười.” Nam Cung Tử Phi cực kỳ thật sự nói xong, trên mặt lại như cũ không có bất luận cái gì ý cười.
“...” Rất buồn cười anh vẫn còn không cười?
Vô vị nhún nhún vai, cô thay đổi đề tài nói: “Anh vì cái gì đã bị đánh rồi? Nghe Đại Hổ nói, anh có vẻ đánh nhau rất lợi hại.”
”Tôi không đánh nhau.” Nam Cung Tử Phi lắc đầu: “Giúp tôi nhấn chuông.”
An Sơ Hạ ngẩng đầu mới phát giác bình thủy tinh nước thuốc sắp nhỏ giọt
xong rồi, cuống quít tìm chuông ấn xuống. Hiển nhiên cô không có chú ý
tới Nam Cung Tử đây là cố ý ngăn đề tài, cho nên anh đã thành công ngăn
đề tài rồi...
”Sơ Hạ, tôi hỏi cô. Cô yêu Hàn Thất Lục sao?”
An Sơ Hạ tim đập một hồi, nghiêng đầu nhìn về phía Nam Cung Tử Phi, chỉ
thấy anh ta cũng đang yên lặng nhìn mình, ánh mắt một chớp cũng không
chớp chờ cô trả lời.
Giờ khắc này, thanh âm hô hấp liền trở nên dị thường một cách rõ ràng.
”Tôi... Chưa phải là yêu đi.” Không phải là thích, không sai, chỉ là.... thích
”Như vậy.” Nghe đến đó, Nam Cung Tử tựa hồ là thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Cô
cực kỳ lương thiện, nếu có một ngày không có nữ nhân nào nguyện ý gả cho tôi, cô sẽ nguyện ý gả cho tôi sao?”
Nhất thời, trên mặt An Sơ Hạ là một trận kinh ngạc, phức tạp các loại sắc mặt ở trên mặt không ngừng biến ảo.
”Phụt - -” An Sơ Hạ đột nhiên nở nụ cười: “Tôi nói nếu nam nhân đẹp trai ôn
nhu như anh không có nữ nhân nào muốn nguyện ý gả cho anh thì có một
loại khả năng....là...ngày TẬN THẾ.”
”Tôi nói thật.” Nam Cung Tử Phi ngồi xuống, còn muốn nói cái gì đó lại bị cắt ngang.
”Không cần phải nói. Nếu có một ngày như thế, tôi tuyệt đối gả cho anh haha!”
Cô nghịch ngợm lè lưỡi tiếp tục nói: “Không thèm nghe anh nói nữa, tôi
muốn đi tham gia thử cái hoạt động dã ngoại Đại Thám Hiểm này. Nhìn anh
bây giờ, thân thể là không có gì đáng ngại, tôi đi trước, trở về liền
cho anh xem ảnh tôi chụp!”