Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 43: Chương 43: Đây Không Phải Là Muốn Câu Dẫn Anh




“Khang Văn, cứu em... Đừng...”

Cô gái gái của mình cư nhiên bị người phục vụ cường bạo trước mặt mình, Khang Văn cũng nhìn không được nữa, bước xa một bước xông lên đánh bọn họ.

”Anh thật sự... không thấy chúng tôi sao?” Tiêu Minh Lạc từ phía sau túm áo Khang Văn lại, làm cho hắn không thể bước lên phía trước được.

Nghe thấy thanh âm này, Khang Văn mới khôi phục một ít lý trí. Những người phục vụ đó thấy có người xông tới cư nhiên không một chút kích động, cũng không vì hắn mà ngừng động tác.

Theo đạo lý mà nói không phải là không phản ứng, trừ khi... Có cao nhân ở đây.

Thân thể cứng ngắc quay đầu đi nhìn lại, Hàn Thất Lục nhàn nhã hai tay khoanh trước ngực, hất cằm lạnh lùng đánh giá. Giống như đang suy nghĩ điều gì.

Khang Văn trong lòng thầm kêu lên một tiếng “Thôi xong!”

Ai không chọc, Molly lại cố tình gặp phải thiếu gia của Hàn thị! Người nào cũng biết ở 'Atlantis' và toàn bộ thành phố A này không nên chọc trúng Hàn Thất Lục!

”Hàn thiếu gia... Tiêu thiếu gia.” Khang Văn thu chân lại, đồng thời Tiêu Minh Lạc cũng thu tay về.

Mạc Hân Vi buông lỏng tay Hàn Thất Lục, đi đến đánh giá người con trai này. Tuy rằng bộ dạng coi như tạm được, nhưng không tính là rực rỡ lắm, vì chỉ cần nhìn lên trán hắn là có thể thấy nội tâm rất yếu đuối.

”Đây không phải là Khang thiếu gia sao? Không biết Khang thiếu gia đến có gì phải làm sao?” Khẽ nhếch miệng lên nở một nụ cười làm người ta sởn gai ốc, Hàn Thất Lục nhấc chân đi tới bên cạnh Khang Văn, nhàn hạ thoải mái đi vòng quanh hắn một vòng. Cuối cùng đưa tay nặng nề đặt trên vai Khang Văn.

Khang Văn nuốt nước miếng, miễn cưỡng cười vui nói: “Tôi chỉ là nghe nói...”

Lời còn chưa dứt, cửa vào lúc này lại bị mở ra, Lăng Hàn Vũ rạng rỡ bước vào. Hắn vừa rồi cùng người pha rượu kia PK thắng, hiện tại rất đắc ý. Lập tức đem chuyện của An Sơ Hạ ném đi.

”Má ơi! Cô sao lại ở đây?!!” Nhìn thấy Mạc Hân Vi, sợ tới mức kêu to.

”Lăng thiếu gia...” Khang Văn lễ phép gật đầu một cái, lập tức đổi lực chú ý sang Lăng Hàn Vũ.

Lăng Hàn Vũ cau mày nhìn Khang Văn, trong đầu nghĩ một chút mới mở miệng nói: “Đây không phải là Khang thiếu gia, người vừa tổ chức đại thọ lần thứ hai mươi sao?”

Tập đoàn Khang thị là một xí nghiệp không lớn cũng không nhỏ, xí nghiệp chủ yếu liên quan đến ẩm thực và bất động sản. Nhưng đại cổ đông về bất động sản của Khang thị là Hàn Lục Hải, cha của Hàn Thất Lục. Có thể nói nếu Hàn gia rút vốn, sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn đến tập đoàn Khang thị. Vậy nên thiệp mời đến tiệc sinh nhật hai mươi tuổi của Khang Văn đã được chuẩn bị riêng để mời Hàn Thất Lục tham gia. Dù không quen biết nhiều, nhưng cũng không phải là xa lạ.

”Hàn Vũ,hai mươi tuổi không phải là đại thọ.” Tiêu Minh Lạc thân thiện nhắc nhở Lăng Hàn Vũ.

”Phải không?” Lăng Hàn Vũ lên tiếng cho có lệ.

”Khang Văn, cứu em!” Molly dường như từ sau khi Lăng Hàn Vũ sau khi vào cửa vẫn bị xem nhẹ, vì sợ Khang Văn cảm thấy mình lẳng lơ, nên cố ý cắn môi dưới, không để cho mình rên rỉ thành tiếng.

Lăng Hàn Vũ lúc này mới nhìn thấy chuyện vừa xảy ra trên ghế...

”Cô gái này không phải vừa rồi muốn câu dẫn cậu sao? Sao lại đến đây rồi?” Lăng Hàn Vũ lơ đãng hỏi một câu làm cho Khang Văn ngây ngẩn cả người.

”Không! Không phải như vậy!” Molly vội vàng giải thích.

Hàn Thất Lục trầm mặc đến bây giờ chính là chờ Lăng Hàn Vũ hỏi những lời này. Khóe miệng nhếch lên, giả vờ biểu tình bừng tỉnh: “Khang thiếu gia, hóa ra cô gái này là người của anh a...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.