“Lễ khai mạc...” An Sơ Hạ lúc này mới nhớ tới khó khăn lớn nhất trước mắt của cô là lễ khai mạc độc tấu Piano!
”Đúng rồi, nói đến lễ khai mạc.” Manh Tiểu Nam cúi xuống mới tiếp tục nói:“Tiết mục đơn lại có sự thay đổi, cậu là người thứ hai lên sân khấu,
nhưng sau cùng một tiết mục đọc diễn cảm thơ ca bị hủy bỏ, biến thành
cái gì “Thần bí khách quý hiến xướng”, bọn họ nói khả năng chính là một
người tài năng, đáng được chờ mong!”
Cái gì thần bí khách quý
hoặc là một đường minh tinh, cô mới nhất điểm đều đã không chờ mong!
Không ai biết áp lực của cô rất lớn? Cô không nghĩ muốn cho Hàn gia mất
mặt, nghĩ muốn cho chính mình thử sức tranh tài!
Bất đắc dĩ đến hiện tại trình độ Piano của cô vẫn ở cấp cơ bản!
Điều này làm cho cô như thế nào không khẩn trương?
Một buổi sáng khoá trình nhạt nhẽo qua đi, An Sơ Hạ đều đã đứng ngồi không
yên, bởi vì từng đảm đương mặc cho khóa Lão sư tiến vào đều đã khen
ngợi, khen ngợi cô “Đức trí thể mỹ lao” toàn năng phát triển! Trong lúc vô ý lại càng tăng thêm áp lực cho cô!
Rất không dễ dàng đến giờ tan học, vốn cô cùng Hàn Thất Lục cùng nhau ăn trưa, đáng lẽ ra Hàn
Thất Lục đợi cô ở căn tin, nhưng lại chỉ thấy được Lưu Đông Vũ đang ngồi ăn đồ ăn ngon lành ở chỗ kia.
”Sơ Hạ, quá thấp!” Lưu Đông Vũ xa xa liền thấy cô, hơn nữa cực kì nhiệt tình vẫy tay về phía cô.
An Sơ Hạ nghi ngờ,quay qua hỏi Lưu Đông Vũ: “Anh có thấy Hàn Thất Lục sao? Tiếp tục hỏi... Anh ta nhờ anh chờ tôi ở đây?”
Lưu Đông Vũ với vẻ mặt cứng đờ, lắp bắp nói: “Thất Lục tạm thời có việc cần phải xử lý, cho nên nhờ tôi ăn cơm cùng cô.”
Tạm thời có việc...
Chẳng lẽ, đi gặp Hướng Mạn Quỳ sao?
An Sơ Hạ hốt hoảng thấy Lưu Đông Vũ ngồi ở đối diện, Lưu Đông Vũ nhiệt
tình giúp cô lấy sẵn muỗng đũa, nhưng cô có vẻ cực kì không yên lòng.
”Sơ Hạ, cô làm sao vậy?” Lưu Đông Vũ rốt cục cảm thấy được vẻ mặt kì lạ của An Sơ Hạ, nên dò hỏi:“Cô làm sao vậy?”
Rõ ràng Manh Tiểu Nam cũng khuyên cô, không phải sợ. Đúng là biết Hàn Thất Lục đi gặp Hướng Mạn Quỳ, trong lòng cô có cảm giác như một tảng đá đè
ép, một dạng trầm trọng.
Rõ ràng không cần sợ hãi...
An Sơ Hạ nắm chặt đôi đũa trong tay, quay đầu nhìn về phía Lưu Đông Vũ: “Anh ta đang ở đâu? Hoặc là nói, là kia bệnh viện.”
Lưu Đông Vũ tay cầm đồ uống cứng đờ: “Sơ Hạ...”
”Tôi đang hỏi anh đó trả lời đi.” An Sơ Hạ với vẻ mặt nghiêm túc, nếu không nghe được câu trả lời sẽ không dừng lại.
”Sơ Hạ.” Lưu Đông Vũ uống hết đồ uống, bắt đầu chuyển qua thưởng thức canh
gà: “Tôi nói với cô, tôi trước kia chính mình một người trụ thời điểm,
gần nhà tôi có một người phụ nữ, mỗi ngày đều hoài nghi ông xã cô có
người phụ nữ bên ngoài..., chỉ cần ông xã về nhà muộn một chút, cô sẽ
cùng ông xã cãi lộn. Ngay từ đầu ông xã cô lại vẫn dằn lại tính tình
hung dữ của cô, nhưng về sau cô ta rốt cục chịu không nổi, vẫn nổi giận
đùng đùng lên. Cho nên nói... Sơ Hạ, cô nhất định phải tin tưởng vào
Thất Lục, anh ta đối với cô là thật lòng.”
”Ngươi này tâm linh
canh gà kia quyển sách thượng xem? Đầy đủ bổ a?” An Sơ Hạ nhíu mày:“Đừng nói nhảm nữa, tôi không phải đi công việc, mang tôi đi.”
Đã nói đến mức này, vẫn không thể khuyên được con người lì lờm như An Sơ
Hạ. Lưu Đông Vũ đơn giản gật đầu đáp ứng: “Được, tôi nói cho cô biết Hàn Thất Lục ở đâu trong bệnh viện, nhưng cô phải đáp ứng yêu cầu của tôi,
để cho tôi đi theo cô.”
Hàn Thất lục cố ý nói đừng cho An Sơ Hạ
đi cùng, nhưng hiện tại Lưu Đông Vũ cũng thật sự không còn cách nào để
ngăn An Sơ Hạ, đành phải dẫn An Sơ Hạ cùng đi.
An Sơ Hạ ngược lại cũng không có nghĩ nhiều, cực kỳ sảng khoái đáp ứng, hai người liền đi
ra cổng trường, kêu chiếc taxi thẳng đến bệnh viện.
”Sơ Hạ, tôi cảm nhận được Thất Lục rất để ý đến cô.”