Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 86: Chương 86: Đến Phòng Đợi Tôi




Edit by: Lục Vân Đảng - GEM315

Nhìn chằm chằm An Thần Xuyên một lúc, Hàn Thất Lục mặt không chút thay đổi, thậm chí còn mang một tia cười nhạt: “Tùy cậu.”

Ngây người nhìn bóng lưng Hàn Thất Lục rời đi, An Thần Xuyên toàn thân mơ hồ, cảm thấy thật kì lạ. Hắn còn cho rằng Hàn Thất Lục sẽ tức giận mà trở mặt với hắn ngay tại đây, hoặc là sẽ lạnh nhạt mà đối đầu với hắn, thật không nghĩ tới chuyện Hàn Thất Lục lại thờ ơ như vậy.

Lẽ nào suy đoán của hắn là sai? Hàn Thất Lục thật sự không thích An Sơ Hạ?

Nếu quả thật là sai thì không nghi ngờ gì nữa, đây là một tin tốt đối với hắn. Như vậy thì sẽ không có bất kì điều gì có thể cản trở hắn nữa a!?

”Sơ Hạ, nếu có thời gian rảnh thì phải thường xuyên đến đây chơi với cha nhé.” - An Dịch Sơn hiền từ nói, nhưng sự hiền từ này đối với An Sơ Hạ mà nói chính là một loại sỉ nhục. Bởi vì ông ta muốn tạo mối quan hệ tốt với Hàn gia nên mới tự xưng là cha cô. Vậy nếu như ông thật sự biết cô chính là đứa con gái ruột của mình thì ông sẽ còn bày ra bộ mặt gì đây?

Nói không chừng sẽ ngay lập tức chối bỏ cô a!?

”Tôi sẽ thường xuyên đem cô ấy tới đây chơi đùa.” - Hàn Thất Lục tiến lên một bước, đi đến bên cạnh An Sơ Hạ, ôm lấy vai của cô: “Phải không? Vị hôn thê của anh?”

Kỳ thực hắn đang cố ý giúp An Sơ Hạ giải vây, bởi vì An Sơ Hạ chính là đang yên lặng ngồi nhìn An Dịch Sơn, bộ dạng giống như đầu gỗ ngu ngốc, đến việc trả lời An Dịch Sơn cũng chưa nói được câu nào.

Nghe được giọng của Hàn Thất Lục, An Sơ Hạ mới hồi phục lại tinh thần. Quay đầu nhìn Hàn Thất Lục bằng ánh mắt cảm kích, lại quay qua nói: “Thật ngại quá, cha, vừa rồi con có chút thất thần.”

Cô cố ý đem chữ “cha” này nhấn thật mạnh.

An Dịch Sơn không nghe ra sự khác thường trong lời nói của cô, mỉm cười quay đầu hướng Hàn Lục Hải nói lời tạm biệt. Lúc trở về tới Hàn gia cũng đã là chính giờ, bữa cơm hôm nay ăn đúng là trôi qua thật lâu.

”Lão gia cùng phu nhân đã trở về.” - Hàn quản gia đứng ở cổng chính chờ họ, vừa xuống xe liền ân cần hỏi han. Ông làm quản gia ở ngôi nhà này đã hơn bốn mươi năm, từ khi ông chỉ mới mười tuổi, được coi như một đứa nhóc giữ cửa cho Hàn gia, đến tận bây giờ.

Có thể nói, ông chính là tận mắt nhìn thấy Hàn Thất Lục lớn lên.

”Hàn quản gia.” - An Sơ Hạ vừa xuống xe liền gọi Hàn quản gia: “Bài thi và sách của con ông để ở đâu thế?”

Cúi đầu suy nghĩ vài giây, ông mỉm cười nói: “Tôi đã đặt trên bàn sách trong phòng của tiểu thư.”

Cô gật gật đầu, chạy qua con đường đá dẫn đến phòng khách. Trong phòng khách toàn bộ bóng đèn đều tắt, chỉ để lại duy nhất khung đèn thủy tinh to lớn treo giữa phòng khách, chiếu sáng cả gian phòng, tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ như ban ngày. Cô mới vừa đi lên cầu thang, cửa phòng khách liền truyền đến giọng nói của Hàn Thất Lục: “An Sơ Hạ, một lát nữa đến phòng của tôi.” - Đợi lúc cô quay đầu nhìn xuống, Hàn Thất Lục đã yên vị ngồi trên ghế sa lon uống nước trái cây, xem như xung quanh không có ai, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn lấy cô một cái.

Kỳ quái, đến phòng của hắn làm cái gì? An Sơ Hạ cũng không để ý nữa, cô chỉ muốn về phòng thật sớm để ngày mai có thể đem các kiến thức trọng điểm giảng lại cho các bạn trong lớp một lượt.

”Ây da! Đã chín giờ rồi!” - Khương Viên Viên giống như Từ Hi bị Hàn Lục Hải dìu đến, bà chỉ mới nhấp một ngụm nhỏ rượu vang mà bước chân đã bắt đầu loạng choạng rồi.

”Hôm nay em đừng viết bản thảo nữa, hảo hảo quay về phòng ngủ một giấc. Nếu không ngày mai đầu em sẽ rất đau đấy.” - Hàn Lục Hải khuyên Khương Viên Viên không nên viết bản thảo, nhưng bà không chịu. Một hơi bác bỏ lời đề nghị của ông, tự mình bước đi không vững chạy về phòng.

Hàn Lục Hải vốn là tính chạy theo sau, nhưng khi nhìn thấy Hàn Thất Lục đang ngồi ở sa lon ăn táo, liền đi tới trước mặt hắn cố ý đè thấp thanh âm hỏi: “Vì sao Sơ Hạ hôm nay lại khác thường như vậy? Không phải có liên quan đến con đấy chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.