Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 645: Chương 645: Điều Tra 1




Edit: LaPluie

Beta: Linh Linh

Mã Cách vừa hỏi, những người khác cũng đi theo nổi lên nghi ngờ, nhao nhao hỏi Giang Nam là chịu cái gì kích thích rồi.

”Thật là... tớ liền là đột nhiên muốn làm học sinh tốt, các cậu một đám biểu tình như thế nào giống như phát hiện thế giới mới vậy?” Manh Tiểu Nam tức giận nói.

”Đột nhiên muốn làm học sinh tốt?” Mã Cách mỉm cười: “Chẳng lẽ câu trước kia là học sinh hư hỏng sao?”

An Sơ Hạ đột nhiên nhìn qua đó, đã thấy Mã Cách biểu tình như bình thường, trên mặt giống như mây sương cười nhạt, cũng bất luận không nhìn ra điểm gì trêu chọc cùng nham hiểm.

Lời Mã Cách nói, dường như là lời chứa đầy hàm ý, nhưng An Sơ Hạ không nhìn ra bất cứ điều gì mâu thuẫn.

Là cô nghĩ nhiều sao?

”Sơ Hạ, trên mặt tớ có cái gì sao?” Mã Cách nghi hoặc mà sờ sờ mặt mình: “Cậu vẫn nhìn tớ làm gì?”

”Không, không có.” An Sơ Hạ vội vàng thu hồi tầm mắt.

Manh Tiểu Nam đầu óc đơn giản, tự nhiên hẳn không chú ý tới những chi tiết này, An Sơ Hạ buộc chính mình không cần nghĩ nhiều, xếp thành hàng hướng sân thể dục đi.

Chạy bộ kết thúc, An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam hai người toàn thân đổ đầy mồ hôi, bây giờ ban ngày thời tiết dần chuyển ấm, khuôn hai người đều đã có vẻ đỏ rực.

An Sơ Han sớm đã nói với Hàn quản gia bản thân mình không ngồi xe về nhà, Hàn quản gia tự nhiên không có mặt ở cổng trường học. Đợi cho Hàn Thất Lục sắp kết thúc huấn luyện Hàn quản gia có thể mới tới.

Nhìn đến cửa trường học không có khoa trương “Hàn gia dàn trận”, An Sơ Hạ trong lòng thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nói thật ra, Hàn gia mang đến cho cô tâm lý áp lực, kỳ thật vẫn còn tồn tại.

Cô không có khả năng quên chính mình đã từng nghèo khổ bao nhiêu. Hiện giờ đột nhiên bay lên cành cao, cô cũng không biết là may mắn, chỉ cảm nhận vô hình chung đều là làm cho người ta cảm thấy áp lực đến khó thở.

Hai người đứng một hồi, xe taxi đều bị người khác cho đoạt trước, Manh Tiểu Nam tiện đề nghị nói:“Chúng ta ngồi xe bus đến đó đi.”

”Được.” An Sơ Hạ vốn cũng có ý nghĩ này, theo tiếng đáp lại.

So với “cạnh tranh khốc liệt” xe taxi, trạm xe bus trái lại rỗng tuếch. Tại Tư Đế lan, trừ phi nguyên nhân đặc biệt, nếu không cơ bản thì sẽ không có người dùng xe công cộng. Cho nên, trạm dừng xe bus công cộng trên đường trước cửa học viện Đế Lan không có tác dụng.

Xe bus rất nhanh đã tới rồi, hai người một trước một sau lên xe.

Mà ngay tại trạm xe bus cách đó không xa, có nữ sinh Tư Đế Lan thấy được một màn này.

”Kỳ quái, người Hàn gia như thế nào không đến đón An Sơ Hạ? Tại sao phải ngồi xe bus?” Một nữ sinh trong đó nghi ngờ nói.

”Không chừng là muốn trải nghiệm một chút sinh hoạt bình dân đi.” Môt nữ sinh khác không thèm quan tâm nói.

Cái gì trải nghiệm sinh hoạt bình dân... Các cậu không biết sao? An Sơ Hạ cùng Giang Nam hai người đó, trước kia liền là bình dân, nghèo khó!” Nữ sinh thứ ba nói.

Ba nữ sinh thảo luận một phen, rất nhanh liền rời khỏi nơi đó.

Tại Tư Đế Lan chính là như thế này, thậm chí ngồi lên xe bus một phen cũng đã chọc đến người chê bai. Để sống sót tại học viện Tư Đế Lan phải tính toán cẩn thận bao nhiêu.Hai người xuống xe tai trạm xe trước cửa trường trung học, mấy ảnh chụp kia là thời điểm sơ trung, cũng không phải thời điểm cao trung.

Thời gian hai người trước kia ở trường cao trung cũng không nhiều, khai giảng không bao lâu hai người liền đi tới Tư Đế lan. Lời nói không xuôi tai, liền nghĩ muốn gặp rắc rối, cũng còn cấp bách hơn gặp rắc rối.

Cho nên, muốn điều tra rõ ràng sự tình từ đầu đến cuối chỉ có thể đi tới trường sơ trung cũ.

”Chúng ta đầu tiên đi đến chỗ nào nhỉ?” Manh Tiểu Nam một bên tìm kiếm kiếm số điện thoại liên hệ bạn cũ, một bên hỏi.

”Đi trước hỏi bác bảo vệ cổng chút đi.” An Sơ Hạ đề nghị.

Hiện tại hỏi bảo vệ cổng trước hiển nhiên là con đường tốt nhất. Nếu người kia tới bên này, bác bảo vệ cổng khẳng định sẽ nhớ rõ. Dù sao bảo vệ cổng chức trách chính là trông coi trường học. Nếu có người xa lạ qua lai khẳng định có thể nhớ kỹ.

Nói đến bảo vệ cổng, thời điểm sơ trung trước kia không ít đau đầu bởi vì An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam, hai người đi qua, bác bảo vệ cổng đang ăn mì ăn liền tại đó đột nhiên trấn động, hiển nhiên là bị hai người cho hù doạ rồi.

”Bác! Đã lâu không gặp!” Manh Tiểu Nam vui tươi hớn hở đi qua nói: “Đừng lo lắng, lần này chúng tôi cũng không phải là gặp rắc rối, mà là đến thăm trường học cũ một phen.”

Manh Tiểu Nam còn tưởng rằng bảo vệ cổng biểu tình sửng sốt vì cho rằng các cô gặp rắc rối trở về. Không biết là vì lần trước cô cùng An Sơ Hạ bị mang tới vứt ở nhà kho bỏ hoang. Hàn Thất Lục bọn họ tìm tới chỗ này, bác bảo vệ cửa lúc đó bị Hàn Thất Lục bọn họ dọa đến.

”Hai người các cô... Tay chân tóm lại vẫn an toàn nha?” bác bảo vệ buông mì ăn liền xuống theo phòng an ninh lý đi ra, cẩn thận mà trên dưới trái phải xem xét toàn thân An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam.

Nói thật ra, hai nha đầu này tuy trước kia thường thường trốn học bị ông bắt được, nhưng ít nhiều cũng là sinh ra cảm tình. Nếu trong đó cái nào thật có cái tốt xấu, trong lòng ông cũng sẽ không thoải mái.

”Cái gì tên là...tay chân lại vẫn vẹn toàn?” Manh Tiểu Nam biểu tình khoa trương địa vặn vẹo: “Bác! Bác động mới vừa gặp mặt liền nguyền rủa hai chúng cháu?! Thiệt thòi cháu trước kia lại vẫn cảm thấy được bộ dạng đẹp trai của bác, hoá ra là thẩm mỹ trước kia của cháu kỳ quái rồi!”

”Ôi chao ôi...” An Sơ Hạ trừng mắt liếc nhìn Manh Tiểu Nam một cái, quay đầu đối diện bác bảo vệ nói: “Bác đừng để ý, cô ấy hay nói chuyện như vậy!”

”Ta biết.” Bác bảo vệ cổng cũng không thèm để ý Manh Tiểu Nam, khoát tay áo nói: “Là ta không nói rõ ràng. Các cô hai người xông vào gây họa gì rồi hả? Khả năng hai người các cô còn không biết, trước đây một thời gian, có nhóm người mặc áo đen tới nơi này hỏi qua các cô!”

”Người mặc áo đen?” Manh Tiểu Nam uốn lưỡi lặp lại lời bảo vệ cửa, chẳng phân biệt được bộ dạng đang nói chuyện với ai: “Hai người chúng ta làm sao có thể nhận ra được những người đó!”

Người mặc áo đen...

An Sơ Hạ càng nghĩ, nhớ lại có lẽ cùng người chụp có quan hệ, liền mở miệng hỏi: “Chuyện khi nào, ở đâu? Những người đó trên dưới trông thế nào ạ?”

Nghe An Sơ Hạ hỏi như vậy, bảo vệ cửa nghĩ một lát sau mới hồi đáp: “Trên dưới trông thế nào... Ta ngược lại là không nói ra được. Thế nhưng, so với hai người các cô tuổi tác không khác biệt lắm, thêm nữa, cả đám hình dáng đều cực kỳ tuấn a! Đặc biệt là một anh chàng đẹp trai như trên lá bài, ta nhìn thấy cực kỳ nhìn quen mắt!”

Sau đó, bảo vệ cổng còn nói thêm một tràng, An Sơ Hạ lập tức nhớ tới đó là cô cùng Manh Tiểu Nam bị bắt cóc đến ném trong nhà trống nào đó.

Bên trên tổng hợp lại, An Sơ Hạ đoán ra bác bảo vệ cổng nói “nhóm người áo đen” chính là Hàn Thất Lục và bọn họ.

An Sơ Hạ vừa nói cùng Manh Tiểu Nam, Manh Tiểu Nam lúc này mới bừng tỉnh đầu óc, liền khen ngợi An Sơ Hạ trí nhớ tốt.

Hai người cũng không cùng bảo vệ cổng nói đến sự việc bị nhốt trong nhà kho trống. bác này là người thích tán gẫu, vừa nói tới không biết muốn nói đến khi nào. An Sơ Hạ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi han: “Bác, lần này chúng cháu tới kỳ thật là có sự việc muốn hỏi bác ạ.”

Xem hai người không nói, bác bảo vệ cổng cũng không hỏi lại, chỉ là nói:“Chuyện gì? Ta cũng không biết trường học khi nào thì nghỉ.”

”Chúngcháu không phải hỏi chuyện nghỉ học.” An Sơ Hạ dở khóc dở cười nói:“Chúng cháu tới, là muốn hỏi một chút, gần đây có hay không mấy người xa lạtiến vào trường học chúng ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.