Vốn dĩ có khẩu vị ăn thêm chút, Lăng Hàn Vũ lại bị bát canh trứng cà
chua kia làm cho bị sặc, ho khan không ngừng. An Sơ Hạ thấy thế có lòng
tốt vội vàng tới gần khẽ vuốt lưng của anh ta: “Anh xem, làm sao vậy,
lại không ai cướp của anh, anh uống nhanh như vậy làm cái gì?”
Lại đúng lúc này, vì đến trường học tham da hội nghị về hoạt động dã ngoại
Đại Thám Hiểm, Khương Viên Viên vừa lúc đi ngang qua nơi này. Mắt sắc
của bà liếc thấy người nữ sinh đang giúp một người nam sinh khác vỗ lưng là An Sơ Hạ.
Nhất thời dẫm xuống giày cao gót liền muốn xông lên đem tiểu Sơ Hạ của bà mang về nhà. Hàn quản gia ở một bên giữ bà lại,
lo lắng trùng trùng nói: “Phu nhân, như vậy đi qua không được, rất mất
mặt nha.”
”Rất mất mặt sao?” Khương Viên Viên cắn răng một cái,
hung hăng nói: “Con dâu tôi nếu như không nhanh giành lại, thực sự bị
Lăng lão gia coi là cháu dâu, lúc này tôi còn lo cái gì ất mặt hay
không!”
Đang muốn vọt vào trong phòng ăn, Hàn quản gia lại giữ bà lại: “Phu nhân, người thực không thể làm như vậy. Hiện tại đội chó săn
có mặt khắp nơi.”
”Có cái rắm nhà ông! Tòa soạn báo kia đăng
chuyện Hàn gia chúng ta không thể nào không hỏi qua sự đồng ý của chúng
ta? Buông ra!”
”Phu nhân, người ngẫm lại, hiện tại đi vào, chẳng
những không thể để cho sự tình chuyển biến tốt đẹp, ngược lại làm cho sự tình biến chuyển tệ hơn. Không bằng như vậy... #@#@” Hàn quản gia nói
gì đó ở bên tai khương Viên Viên một trận thì thầm, Hàn quản gia liếc
mắt một cái, từ trong túi lấy điện thoại đi động ra đem một cảnh trong
phòng ăn chụp lại.
Bởi vì bọn họ vừa lúc ngồi ở bên cạnh cửa sổ
kính, cho nên hiệu quả ánh sáng cực tốt, hình ảnh chụp được cực kỳ sắc
nét. Có thể thấy rõ ràng An Sơ Hạ trên mặt lo lắng vừa động tác nhẹ tay
an ủi nam sinh.
Ngay sau đó Khương Viên Viên bấm số điện thoại di động của Hàn Thất Lục, đem hình ảnh này gửi qua tin nhắn cho Hàn Thất
Lục. Nếu bà làm mẹ nó không lý do ra mặt, vậy thì để cho chính anh trở
về giải quyết!
Mà bên kia Hàn Thất Lục, khó khăn lắm mới ngủ
được, nghe được có tiếng tin nhắn, không kiên nhẫn nhíu mi, xoay người
lại tiếp tục đi ngủ.
Khương Viên Viên cao hứng phấn chấn dẫm gót
giày cao gót của bà xuống, tiếp tục đi vào trường học, mà An Sơ Hạ cái
gì cũng không biết, miệng không ngừng nhắc: “Về sau muốn ăn từ từ, nếu
anh sặc chết, sẽ không có người phát tiền lương cho tôi rồi.”
”An Sơ
Hạ, tôi đối với cô mà nói, có phải hay không chỉ là một gốc cây chờ rụng tiền xuống?” Anh ta cau mày, bỏ qua chuyện vừa rồi An Sơ Hạ khẽ vuốt
lưng anh ta, biểu tình không vui.
An Sơ Hạ sờ sờ cằm thật sự nghĩ nghĩ, sau đó lắc lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải! Anh đối với tôi vẫn là... con đường!”
”Con đường?” Lăng Hàn Vũ khó hiểu. (Thật ra Gấu cũng chẳng hiểu từ này lắm '路' theo như Gấu hiểu là lộ tức là con đường ấy, mà đưa vô thấy hơi
sai, ai biết từ này là gì thì nói Gấu sửa nhé.)
”Đúng vậy!” Cô vỗ tay phát ra tiếng: “Nhiều người bạn bè như là con đường mà! Từ nhỏ tôi
chịu loại giáo dục này lớn lên, cho nên có rất nhiều đường đi!”
Lăng Hàn Vũ sắc mặt xanh mét: “Như thế tôi hỏi lại cô.”
”Hỏi đi!” Cô thần tình thản nhiên.
”Vì cái gì lại cảm thấy được tôi là GAY...” Ông nội trước kia cảm thấy anh
ta giới tính không bình thường còn chưa tính, lại đến cô cũng cảm thấy
như vậy, thật sự là làm cho người ta khó chịu!
”Đương nhiên là...” Cô cố ý kéo dài giọng nói: “ Giác Quan Thứ Sáu của con gái!”
Ngay sau đó truyền đến âm thanh Lăng Hàn Vũ ném xuống chiếc thìa cầm trong
tay, thần tốc thân người đứng lên: “Vậy cô cảm giác theo 'Giác Quan Thứ
Sáu' cho đủ đi!”
Ôi chao, ai, ôi? Đây là cái ý tứ gì?
”Này này! Anh đi đâu vậy?! Đợi tôi với!” An Sơ Hạ cuống quít đuổi theo.
Mấy phút đồng hồ sau, nhìn chiếc xe kia đi mất, An Sơ Hạ khóc không ra nước mắt. Đây là lần thứ mấy bị anh ta bỏ lại, loại người này thật đúng
là...
”Sprite, lạnh thấu tim, lòng tung bay!” Ven đường một cửa hàng đột nhiên liên tục vang lên tiếng quảng cáo như vậy.