Edit: Na
Beta: anhduong2506
An Sơ Hạ sửng sốt, theo phản xạ hỏi lại một câu: “Hả? Cái gì?”
Nam Cung Tử Phi dời tầm mắt, ánh mắt rơi vào một nơi vô định. Chỉ nghe thấy anh âm trầm nói: “Em là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi dù không thích bị người khác đụng chạm, nhưng cũng không thể không thích em đụng chạm
tôi.”
Lời này nói, nghe cũng rất có lý! Nhưng là không biết vì
cái gì, An Sơ Hạ cảm giác mặt mình nong nóng. Vô ý nhìn phải ánh mắt
của Nam Cung Tử Phi một lần nữa, nhất thời vành tai đều đã bắt đầu cảm
thấy nóng bừng lên.
Không được! Không thể ở riêng với một kẻ có vẻ đẹp trai đến mức người và thần đều phẫn nộ như thế này được.
”Chúng ta trở về đi, tên Hàn Thất Lục đó...” Chú ý thấy ánh mắt hồ nghi của
Nam Cung Tử Phi, An Sơ Hạ vội vàng nói: “À, Hàn Thất Lục là tôi... Là
anh trai tôi.”
”Uhm.” Nam Cung Tử Phi không nói gì thêm, chỉ là
tự cởi áo khoác xuống, sau đó trong lúc An Sơ Hạ kinh ngạc thì choàng
tại trên thân thể cô: “Có gió rồi, trở về thôi.”
Nói xong, anh nhấc chân. An Sơ Hạ có vẻ đăm chiêu nắm thật chặt chiếc áo trên người, Nam Cung Tử Phi giống như... Thích cô?
Cái này không khoa học! An Sơ Hạ cô có tài gì đức gì chứ! Chính mình giống như lại tự kỷ rồi!
”Vẫn còn đứng đó làm gì?” Đi ở phía trước Nam Cung Tử Phi đột nhiên dừng chân, An Sơ Hạ hốt hoảng vội đuổi theo.
”Sơ Hạ, con đã đi đâu vậy?!” Mới vừa bước vào cửa, mắt Khương Viên Viên lập tức liền dán trên người cô, bước nhanh đi tới phía bên cô.
An Sơ Hạ chần chờ, sau cùng vẫn lại là chỉ chỉ Nam Cung Tử Phi đứng ở bên
cạnh cao hơn mình một cái đầu nói: “Con cùng bạn học đi ra ngoài chơi,
không ngờ lại muộn đến thế này.”Con mắt Khương Viên Viên thần tốc chuyển động, từ trái sang phải, từ trên xuống dưới đánh giá Nam Cung Tử Phi,
sau đó tầm mắt rơi đến trên người An Sơ Hạ: “Cái áo này là... không phải là bạn học khoác lên cho con chứ?”
Khương Viên Viên nói chuyện
ngữ khí có điểm chua chát, tựa hồ là đang tức giận. An Sơ Hạ cười nhẹ
một tiếng, cởi trên người áo khoác nhìn Nam Cung Tử Phi nói: “Cảm ơn
chiếc áo của anh.”
”Không cần cảm ơn.” Nam Cung Tử Phi nhận lấy áo, vừa muốn nói chút gì, đã bị một giọng nói ngắt lời.
”An Sơ Hạ!!!”
Giọng nói này, khí thế này, còn có thể là ai?...
An Sơ Hạ xoay người, vừa lúc đối diện với Hàn Thất Lục đang trợn mắt lên.
Cô thân thể run lên, làm sao vậy? Tên này làm bộ dáng như thể muốn ăn
tươi nuốt sống cô vậy? Còn có, sao cô nghe thấy giọng anh thì phải sợ?
”Con trai à, con tới rồi. Đưa Sơ Hạ đi chơi vui vẻ nhé, mẹ muốn về nhà có
việc.” Khương Viên Viên nói dứt lời, đã bước ra chân đi ra ngoài.
Sau khi Khương Viên Viên rời khỏi, Hàn Thất Lục từng bước một, không nhanh không chậm hướng An Sơ Hạ đi tới.
”Anh là ai?” cách An Sơ Hạ vẫn còn vài bước chân, Hàn Thất Lục dừng bước,
giương mắt nhìn về phía Nam Cung Tử Phi. Theo anh nhất định chuẩn trực
giác để phán đoán, người này, tuyệt đối không đơn giản.
Sau khi
ký hợp đồng anh lấy tốc độ nhanh nhất mà liền lập tức lái xe hướng về
trường học. Anh vội vội vàng vàng tới đây, chỉ sợ cô một mình tại dạ
tiệc sẽ nhàm chán. Đúng lúc vừa vào cửa hội trường, lại nhìn thấy An Sơ
Hạ trả lại chiếc áo khoác cho một người đàn ông khác, còn giương ra vẻ
mặt tươi cười sáng lạn ôn hòa.
”A..., anh ấy là...”
”Cô im miệng!” An Sơ Hạ vừa muốn nói chuyện, Hàn Thất Lục liền hung hăng lườm cô một cái.