Cắn chặt răng, Lăng Hàn Vũ xoay người một cái liền cho chiếc mũi xinh
đẹp của Khôn Ni một quyền, quyền này rất mạnh, lập tức khiến chiếc mũi
xinh đẹp chảy ra máu. Nhưng mà cô ta vẫn lại là giữ một dáng vẻ cung
kính, dù là biểu tình lên một tia thống khổ hay oán hận đều không có. Ở
Lăng gia nguyên tắc ứng xử hàng đầu đối với chủ nhân là luôn phải vô
cùng cung kính.
Cho dù là chủ nhân bắt bọn họ chết, bọn họ cũng sẽ không chút do dự liền đi chết.
”Cút đi!”
Theo thanh âm vừa hạ xuống, một đám cảnh sát kia lập tức đều đã không còn
thấy bóng dáng, giống như bọn chúng chưa bao giờ tồn tại.
'Có
chút tổn thương, có chút buồn, tuy nhiên đã rơi xuống rồi cũng không cảm thấy rất đau, đừng khiến cho ta khóc, ngươi là nên hạnh phúc vì thế
giới của ngươi quả thật tốt quá'
Bỏ điện thoại vào trong túi, đột nhiên cái tên Lam Chính Long hiện ra《 đừng khiến cho ta khóc 》.
Cậu ta không thèm liếc một cái, màn hình liền bị đè xuống treo máy. Nhưng
mà dường như đối phương là đặc biệt cố chấp, ngay khi bị ngắt chuông tầm ba giây lại gọi lại lần nữa.
đừng phá không gian yên tĩnh, để cho nhớ làm càn xẹt qua ngực...
Uy?” Ở hồi chuông thứ ba, cậu ta rốt cục không thể kiên nhẫn, đè xuống nút
nghe. Đây là một cái dãy số lạ, cậu ta vốn là nghĩ muốn trực tiếp tắt
máy, nhưng nhìn lóe qua màn hình, cậu ta lại đột nhiên không tắt nữa mà
đè xuống nút nghe.
Điện thoại đầu kia lập tức truyền đến giọng
nói của An Sơ Hạ: “Boss đại nhân, người như thế nào lại không nghe điện
thoại ta nha? Chẳng lẽ là tại đang bận sao?”
Nghe được tiếng An Sơ
Hạ, Lăng Hàn Vũ vốn là sửng sốt, lập tức nhấc chân thong thả đi ra khỏi
phòng tối: “Chuyện gì? Cô không đến quấy rầy tôi xem truyện là tôi mang
ơn cô lắm rồi.”
Bên kia An Sơ Hạ đang uống trà sữa, bỗng “Phụt”
một tiếng đem trà sữa tất cả đều phun tới: “Thiếu gia vì cái truyện
tranh đó liền cúp điện thoại của tôi a? Thật xin lỗi nha, tôi gọi điện
thoại tới kỳ thật là muốn hỏi...“.
”Ông nội của tôi tối nay tới
Hàn gia, tôi sẽ cùng đi.” Cậu ta như là có thể đoán được An Sơ Hạ muốn
hỏi cái gì, trực tiếp ngắt lời cô nói. Nhìn khóe mắt An Sơ Hạ đột nhiên
trừng lớn, Manh Tiểu Nam đối với người nói điện thoại bên kia An Sơ Hạ
sản sinh dày đặc hứng thú.
Cú điện thoại khiến Lão Đại nhà cô bất ngờ tính tới thời điểm này dường như làm thành bộ dạng cẩu nô rồi nha!
Có thể để cho An Sơ Hạ như vậy cho tới bây giờ đều chỉ có ba người.
Đó chính là...người mẹ đã qua đời của Sơ Hạ, hiệu trưởng, cuối cùng đương
nhiên là Manh Tiểu Nam rồi. Xem ra vị BOSS này là đệ tứ nha! Hai mắt
Manh Tiểu Nam phóng ra tia lửa, cô ghé sát đầu vào An Sơ Hạ muốn nghe
thử âm thanh đầu kia di động, không biết, Lăng Hàn Vũ chiếc này là cái
thứ năm...
Bình phục tâm tình, An Sơ Hạ đối với người trong di
động chỉ còn kém không thể quỳ xuống: “BOSS đại nhân, người nhất định
phải ngăn người nhà anh lại a! Không thì tôi cũng không biết chết như
thế nào!”
”Nếu không có chuyện gì tôi tắt máy trước.” Bên kia âm
thanh rất lạnh lùng. Lúc trước cô chỉ nghĩ, nhất định là bởi vì ngày đó
cô nhắc tới của bà nội cậu ta nên mới có thể đột nhiên liền phát giận,
đuổi cô xuống xe.
Cho nên cô quyết định về sau đối với hai chữ 'Bà nội' này, một chữ cũng không nói!
Nghe Lăng Hàn Vũ muốn gác điện thoại, cô vội vàng mở miệng ngăn lại: “Khoan
khoan! Tôi còn có việc chưa nói xong a, truyện tranh của Boss trước hết
đặt ở một bên, cũng không phải, về sau là không thể đọc rồi.”
Bên kia trầm mặc, An Sơ Hạ vội vàng ha ha cười rộ lên nói: “Kỳ thật điều
tôi muốn nói a, là... Cái kia, ha ha, kỳ thật cũng không phải chuyện gì
lớn, đó là...”
”Tôi đang chuẩn bị đi làm thẻ cho cô thì bị mắc kẹt, về sau tiền của cô đều là tính trong tấm thẻ này.”
Thấy cô hồi lâu không nói ra miệng, Lăng Hàn vũ rõ ràng cắt ngang lời cô
nói. An Sơ Hạ vốn là sửng sốt, lập tức dương lên vui vẻ cười: “Ai nha!
Cái này làm sao không biết xấu hổ a? Bất quá nếu anh đã nói như vậy, ta
liền cúng kính không bằng tuân mệnh!”