Thấy mấy bọn con trai té ngã xuống đất ai nấy đều nhăn mặt, ánh mắt ngạc nhiên mở to, vì họ chưa từng nhìn thấy một An Sơ Hạ như vậy bao giờ, sau đó lập tức có một người té ngã.
”Sao thế, cậu có thể đứng dậy được không vậy?” An Sơ Hạ mang theo một chút khiêu khích nam sinh đó: “Mau đứng lên đi!”
Nam sinh đương nhiên không cam lòng, An Sơ Hạ đặt tay lên người vẫn chưa hoàn toàn đứng dậy được của nam sinh kia dùng sức đẩy ngã, lần này là cô cố tình đẩy ngã cậu ta.
” Nghe đây, những người khác sẽ không bao giờ cho bạn một cơ hội làm lại. Như chúng ta bây giờ vậy, khi lớn lên khi bạn bước vào xã hội những người khác sẽ nói 'đứng lên đi' nhưng trước khi bạn kịp đúng dậy thì họ không ngần ngại mà hủy diệt bạn thậm chí không để lại một chút dấu ấn nào“.
Nam sinh trầm tư suy nghĩ...
Không biết người nào vỗ tay một tiếng đầu tiên rồi sau đó cả lớp cho tràng vỗ tay.
Cô đưa tay trước mặt cậu ta nói: “Đứng dậy đi, cậu có thể làm được, đó chỉ là một vài bài tập nhỏ thôi.”
Cậu ta nhìn chằm chằm vào đối mắt của An Sơ Hạ, rốt cuộc cắn chặt răng, nắm chặt tay cô cậu ta lấy đà để đứng lên: “An Sơ Hạ, tôi nhất định đạt điểm tối đa bài kiểm tra cho cô thấy.”
”Tốt lắm.” Cô nở nụ cười nói: “Nhưng mà, bây giờ là quá sớm để nhắc đến chuyện đó. Chúng ta cần ngồi xuống, tôi sẽ hướng dẫn làm bài một cách đơn giản nhất và dễ phân tích nhất. Được rồi, tôi đã quyết định những ai làm sai ba câu trong bài khảo sát này... tôi sẽ dùng nắm đấm của mình chỉ ra phương pháp thích hợp hơn“.
Điều này còn khó hơn việc chạy...
Vì vậy, mỗi buỗi chiều các bạn học sinh đều ngồi trong lớp lặng lẽ tiếp thu những bài dạy của An Sơ Hạ. Phương pháp dạy của cô là chỉ phân tích hướng làm chứ không giải thích nhiều gì cho các bạn. Nhưng theo quan điểm của các bạn trong lớp thì phương pháp này rất dễ học thuộc vì những kiến thức này là cơ bản nhất.
Có thể nói chỉ cần một An Sơ Hạ thôi thì cả lớp cũng giỏi rồi.
Thật ra, mẹ của An Sơ Hạ từng là một giáo viên, bà ấy học rất giỏi nhưng vì không đủ tiền đóng học phí cho các trường đại học mà không vào đại học được nên mất cơ hội làm giáo viên.
An Sơ Hạ luôn luôn cho rằng những kiến thức của mẹ không kém gì các vị giáo sư. Vì vậy cô đã cố gắng chăm chỉ nâng cao kiến thức, để không phải như mẹ, bây giờ vẫn hối tiếc không vào đại học. Tất nhiên phương pháp dạy của cô cũng do mẹ truyền lại.
”Chị Hoàn Tử, kia không phải là An Sơ Hạ sao?” Hoàn Tử đi ngang qua lớp An Sơ Hạ rồi đột nhiên bị cô gái bên cạnh kéo lại, nheo mắt nhìn, quả nhiên người đứng trên bục giảng là An Sơ Hạ.
”Kỳ lạ, làm sao mà cô ta lại đứng trên bục giảng vậy?” Hoàn Tử bước trở lại, đột nhiên nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm ngồi ở một bàn cuối lớp thích thú và không kém phần chú ý nghe An Sơ Hạ giảng bài.
Chớp mắt suy nghĩ, Hoàn Tử nói với đám con gái: “Tôi đến phòng vệ sinh, gọi cho Hân Vi tới, nói rằng An Sơ đang làm trò gì ở đây, kêu chị ấy tới xem.”
”Vâng.” Một cô gái đi rất nhanh chạy về phía cầu thang.
Hoàn Tử liếc mắt nhìn An Sơ Hạ, vì cô ta, mà cô mới bị Lăng thiếu gia uy hiếp. Thù này, cô sẽ nhớ!
Sải chân về phía hàng lang, hôm nay cô ăn phải cái gì vậy, hình như bị tiêu chảy. Khi bóng dáng của Hoàn Tử khuất dần sau hàng lang thì cũng là lúc An Sơ Hạ cho mọi người nghỉ ngơi.