“Tôi biết rồi. Các người đợi một lát, tôi sẽ lập tức tới ngay.” Giọng
nói của Hàn Thất Lục mang theo chút mệt mỏi, điều này làm cho Mạc Hân Vi nghe xong cảm thấy rất đau lòng, đều do An Sơ Hạ!
”Ở tầng bốn.” Quản lí mới nói như thế, Hàn Thất lục liền không chút do dự cúp điện thoại, xoay người muốn đi ra ngoài.
Mạc Hân Vi hoảng hốt vội vàng kéo Hàn Thất Lục: “Thất Lục, em...”
”Về sau tôi không cho phép cô tùy tiện đi vào phòng của tôi, bất luận là vì chuyện gì, nếu không tôi sẽ khiến cho cô vĩnh viễn biến mất!” Để lại
như vậy một câu, Hàn Thất lục bỏ đi ra ngoài, Mạc Hân Vi cũng chạy theo
đi ra phòng khỏi phòng VIP, nhìn xung quanh đều không có một ai.
Mạc Hân Vi lôi mascara ra chuốt mi thêm cho đậm và dài thêm một tí, sau đó
đuổi theo Hàn Thất Lục. Hàn Thất lục chạy tới cửa thang máy, cô vừa muốn chạy đi lên, đã bị một cái bóng đen ngăn lại.
Vừa ngẩn đầu lên
lại thấy một người, người này cực kì quen mặt, giống như đã nhìn thấy ở
đâu rồi. Trong đầu nghĩ đến một người, người này không phải ngày đó đã
gặp ở Atlantis sao? Hình như tên là... Khang cái gì.
”Khang thiếu gia?” Chần chờ vừa nói ra ba chữ đó, Hàn Thất lục đã đi tiến vào thang
máy, thang máy chậm rãi đi lên phía trên. Cô có chút buồn rầu định nhìn
Khang văn, đều là tại anh ta ngăn cản cô nên mới không đuổi theo kịp.
Nhưng mà... Cho dù là đuổi theo được thì rồi sẽ như thế nào?
Khang Văn nhìn thấy Hàn Thất Lục vội vội vàng vàng chạy về hướng thang máy,
mí mắt cũng khép hờ một đường, ngay sau đó liền nhìn tới Mạc Hân Vi vừa
chạy ra khỏi phòng, tựa hồ đang đuổi theo Hàn Thất lục, vì thế hắn liền
chặn cô ta lại.
”Tiểu thư lại vẫn nhận ra tôi sao.” Khang văn nhàn nhạt cười: “Tiểu thư là, cô gái của Hàn Thất Lục sao?”
lúc này cô ta thật sự muốn trả lời 'Bản tiểu thư đương nhiên là cô gái của
Hàn Thất lục'. Nhưng là cô ta đã nhận ra hàn khí phía sau ánh mats của
Khanh Văn.Dừng một chút, cô ta nói: “Không phải, tôi chỉ là bạn học của anh ta, anh tìm tôi có việc sao?”
Suy cho cùng, cô ta cũng không phải là tên đần độn.
Khang văn nhìn Mạc Hân Vi từ trên xuống dưới, cô ta vẫn chưa thay đồng phục
của Tư Đế Lan, Khang Văn có chút tin, nhưng cũng không phải là quá tin
tưởng.
”Cô thích Hàn Thất lục sao?” Khang văn không gọi là “Thất
Lục thiếu gia” hay 'Hàn thiếu gia', Mạc Hân Vi lập tức càng khẳng định,
anh ta tuyệt đối là vì chuyện lần trước nên mới muốn tìm Hàn Thất lục
báo thù. Loại sự tình này, cô không tham dự rồi.
Nhớ lại, cô tiếp tục khẽ cười nói: “Không phải, tuy nhiên tôi cũng cực kỳ hi vọng là như vậy.
Nói tới đây, trong mắt Mạc Hân Vi hiện lên tia ảm đạm, biểu tình cũng trở
nên cô đơn. Loại này cô đơn không phải giả vờ, Khang Văn thu hết vào
trong đáy mắt. Xem ra coi ta thật sự không phải lag cô gái của Hàn Thất
lục.
”Bất quá, nơi này có người rất quan trọng đối với Hàn Thất Lục.” Mạc Hân Vi đáy mắt hiện lên một tia quang mang.
”Là ai?” Khang Văn hỏi.
”Là cô gái kia, nghe nói cô ấy là vị hôn thê của Thất Lục, thật sự là khiến cho người ta đố kỵ muốn chết.” Nhìn thấy An Sơ Hạ đang đi theo sau tổng quản lý nhà sách, Mạc Hân Vi quay đầu nhìn Khang văn nói: “Theo tôi
thấy, dường như anh cũng không thích Thất Lục.”
Lời của cô ta khiến cho Khang văn kinh ngạc một phen, nhưng anh ta rất nhanh liền bình thường trở lại.