Edit: Thiên Dương
Rất nhanh, tại tập đoàn Hàn thị đã không còn xuất hiện bóng dáng Vương Khải này nữa rồi.
Chuyện này, An Sơ Hạ đương nhiên không biết.
Hứa Đơn Thuần tuy là lần đầu gặp mặt An Sơ Hạ, nhưng cô ta đã tiếp xúc với
vô số người, xem ra An Sơ Hạ là người nội tâm lương thiện, nếu trước mặt An Sơ Hạ sa thải Vương Khải, không chừng cô sẽ tự trách bản thân mình.
Cho nên, lựa lúc An Sơ Hạ vừa rời khỏi, cô ta liền sa thải Vương Khải.
Hứa Đơn Thuần chỉ nói với người chủ quản duy nhất một câu.
--Vị trí của Vương Khải nên có người thay rồi, tôi sẽ thanh toán luôn số tiền lương một năm cho hắn.
Lời nói của Hứa Đơn Thuần rất mực uy tín, có thể nói tương đương với lời
nói của Hàn Lục Hải. Thân là chủ quản tầng trệt hắn cư nhiên phải xem
trọng Hứa Đơn Thuần, huống chi, Vương Khải chanh chua hắn vốn đã nghe
nói qua, chẳng qua bình thường vẫn làm bộ không nghe không thấy, nhắm
mắt làm ngơ. Nhưng chủ quản vẫn như cũ, nghĩ lại mà vẫn thấy có chút sợ, chỉ là trong lời nói đắc tội An Sơ Hạ, ngay đến một thiết kế sư “uy
danh” liền cứ vậy mà bị đuổi việc rồi. Nếu là hắn đắc tội người của Hàn
gia, không chừng cũng phải về hưu sớm mất thôi.
Toàn bộ sự việc diễn ra lúc này, An Sơ Hạ hoàn toàn không biết.
Theo Hàn Thất Lục lên xe, An Sơ Hạ phát giác Lưu Đông Vũ đã thức dậy. Ngồi
tại ghế sau, ánh mắt hắn có vẻ còn chút ran rả, xem ra vẫn chưa hoàn
toàn tỉnh rượu.
An Sơ Hạ nghĩ nghĩ dò hỏi: “Đông Vũ, anh có muốn
hay không xuống xe mua chai nước khoáng?” Lúc này xe vẫn đi với tốc độ
chầm chậm, Hàn Thất Lục đang hướng mắt nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ. Nghe được An Sơ Hạ nói, Hàn Thất Lục một bàn tay buông tay lái,
rướn người ra phía sau lấy ra một chai nước khoáng, thuận tay ném cho
Lưu Đông Vũ.
Chuẩn xác bắt được chai nước, Lưu Đông Vũ gật đầu với Hàn Thất Lục một cái, nói: “Cảm ơn.”
An Sơ Hạ thẳng thắn hướng Hàn Thất Lục liếc mắt một cái, cô lại không biết trên xe có nước a.
Dòng xe cộ rốt cục qua đi, Hàn Thất Lục lại tiếp tục lái xe.
Trở lại Hàn gia, sau khi cùng Lưu Đông Vũ từ biệt, hai người liền đi về
phía đại sảnh, Khương Viên Viên lúc này đang trong bếp chuẩn bị cơm tối
rồi.
Nói là đang chuẩn bị cơm tối, kỳ thật bà chỉ là phụ giúp một tay dọn đồ ăn lên bàn. Nhìn thấy hai người trở về, bà vội vã chạy đến
trước mặt An Sơ Hạ nói: “Tiểu Sơ hạ, nhanh đi tắm rửa rồi xuống ăn cơm,
ba con cũng sắp về rồi.”
An Sơ hạ vốn biết Hàn Lục hải sẽ về nên
cũng không tự nhiên cảm thấy kinh ngạc, trái lại Hàn Thất Lục sửng sốt,
lập tức nhìn về phía An Sơ Hạ nói: “Cô rốt cuộc nói gì với ông ấy?”
”Tôi không nói cái gì a?” An Sơ Hạ vẻ mặt mờ mịt: “ Tôi chỉ theo lời anh dạy mà nói, cũng không phải là tôi gọi ba về.”
An Sơ Hạ đương nhiên nhớ rõ, Hàn Thất Lục nguyên văn đã nói “Trực tiếp ném đồ trước mặt ông ấy, nói với ông ấy cô đã quên rồi“. Cô đương nhiên
không thể cứ thế làm theo lời nói kia của Hàn Thất Lục, đành phải làm bộ dựa theo nguyên văn lời nói của anh.
Hàn Thất Lục hồ nghi nhìn
cô vài lần: “ Như thế nào tôi lấy xong thuốc mà cô vẫn chưa xuống lầu?
Tiệm thuốc lại ở chỗ khác trên đường như thế.”
An Sơ Hạ vội vàng trả lời: “Bởi vì ba đang họp, cho nên tôi chờ ông ấy họp xong mới đưa cho ông ấy.”
Không đợi Hàn Thất Lục nói chuyện, đứng ở một bên Khương Viên Viên hai tay
chống nạnh, làm bộ cả giận nói: “ Hai đứa ranh con cái con rốt cục đang
nói cái gì, mẹ như thế nào một câu cũng nghe không hiểu? Các con đến
công ty?”
”Đi ngang qua mà thôi.” Hàn Thất Lục xoay người hướng
bàn cơm đi tới, An Sơ Hạ cũng xấu hổ cười cười, đi theo Hàn Thất Lục tới bàn ăn.
Mãi cho đến ba người ăn cơm tối xong Hàn Lục Hải mới chậm chạp về đến nhà, trên mặt nhiễm lên một chút mỏi mệt.
Khương Viên Viên một bên giúp Hàn Lục Hải đỡ lấy áo khoác, một bên phân phó
người giúp việc đem đồ ăn hâm nóng lại lần nữa. An Sơ Hạ cùng Hàn Thất
lục tự biết nơi này đã không cần bọn họ, sau khi chào hỏi liền ngay lập
tức rời khỏi.