Ed: dangngocchau
Beta: anhduong2506
”Điện thoại của tôi?” Ba Tát Lệ nghi ngờ lập lại lời nói Hàn quản gia một lần nữa, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ là cha gọi tới? Nhưng cha biết số
di động của cô ta, sao lại gọi tới phòng khách?
Trông Ba Tát Lệ
chậm chạp không có hành động gì, Hàn quản gia nói lại lần nữa:“ Ba Tát
Lệ tiểu thư, là điện thoại của thiếu gia, nói là có việc gấp, xin cô
nhanh chóng nghe máy.”
Nghe Hàn quản gia nói, nghi hoặc nhất thời trong lòng Ba Tát Lệ đều tiêu tan. Nhưng lập tức lại nghi ngờ. Hàn Thất Lục chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại cho cô ta, ngay cả số di động
của cô ta cũng không biết là số mấy nên mới phải gọi tới phòng khách.
Nhưng anh tìm cô ta có chuyện gì?
Một loại dự cảm bất an truyền
đến tim của cô ta. Hàn quản gia đứng trước cửa có ý tốt nhắc nhở:“ Ba
Tát Lệ tiểu thư, đừng làm cho cậu chủ chờ sốt ruột.”
Cắn răng
thật chặt, Ba Tát Lệ trừng mắt liếc Hàn quản gia, khinh bỉ nói rằng:“
Lão già này đến cùng có mất trí hay không? Tôi nói bao nhiêu lần rồi,
gọi là Thiếu phu nhân! Lần sau lại không nhớ, ông cẩn thận tôi đấy!”
Nói xong cô ta không thèm liếc nhìn Hàn quản gia, chạy xuống phòng khách.
Hàn quản gia tạm thời gác máy, đưa tay lấy ống nghe cô ta có chút run
rẩy. Tuy là trong lòng vẫn không ngừng tự nói với mình ngàn lần không
nên bối rối, thế nhưng vừa lên tiếng, giọng nói của cô ta vẫn là bán
đứng cô ta. Nguyên do giọng nói the thé run rẩy.
” A lô...?” Ba Tát Lệ nắm chặt điện thoại, mà tay kia không ngừng quấn dây điện thoại.
Bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng của Hàn Thất Lục, quỷ mị đáng sợ
giống như đến từ địa ngục: “ Ba Tát Lệ. Tôi hy vọng cô tự khai ra mà
không phải tôi tra hỏi cô.”Những lời này nhất thời phá vỡ ước muốn của
Ba Tát. Chắc chắn Hàn Thất Lục đã biết rồi. Ba Tát Lệ cắn chặt môi
dưới, sắc mặt không ngừng biến đổi. Một lần sai lầm, ân hận cả đời. Lẽ
nào chính là như vậy sao?
Không... Cô ta không muốn Hàn Thất Lục hận cô ta, tuyệt đối không muốn!!!
” Tôi, tôi không rõ anh đang nói cái gì.” Ba Tát Lệ nói khẽ, khóe mắt lại rịn ra một giọt lệ, rủ xuống khóe mắt, thật lâu không chịu rơi xuống.
Bên kia Hàn Thất Lục cười lạnh một tiếng, cặp mắt kia giống như là băng
nghìn năm khiến người ta không dám nhìn thẳng. Sợ nếu liếc nhìn một cái, liền muôn đời không thấy ánh mặt trời!
Lăng Hàn Vũ vốn không rõ
vì sao Hàn Thất Lục không phải lập tức đi tìm Sơ Hạ mà lại gọi điện
thoại. Lần này cậu hoàn toàn hiểu, Sơ Hạ mất tích, thì ra cùng cái cô
'Hàng ngoại quốc' kia có liên quan!
Thong thả bước tới nghe
ngóng, xem ra Ba Tát Lệ là con vịt chết còn mạnh miệng tận hai lần, lúc
này anh cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói: “ Tôi chỉ cho cô
một cơ hội cuối cùng. Nói cho tôi biết, cô ấy ở đâu. Chỉ cần cô nói, tôi liền không truy cứu bất cứ trách nhiệm nào. Nhưng nếu như cô còn không
chịu thừa nhận, như vậy hậu quả, để cha của cô tới gánh chịu, như thế
nào?”
“...” bên kia lập tức rơi vào trầm mặc. Nhưng tai Hàn Thất Lục nghe được tiếng thở của Ba Tát Lệ.
” Còn không mau nói.”
Hàn Thất Lục thấp giọng nói rằng, vừa định tắt máy, liền nghe được tiếng
khóc thảm thiết của Ba Tát Lệ. Anh hơi nhíu mày, khóe mắt có một tia sốt ruột. Khoảng chừng qua nửa phút, tiếng khóc Ba Tát Lệ nhỏ dần, ngay sau đó giọng nói khàn khàn vang lên: “ Cô ta đang ở nhà vệ sinh nữ dãy lầu
bốn.”