Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 9: Chương 9: Hàn thiếu gia bị đánh




Editor: Trang Lyn

“Học muội An Sơ Hạ, em không thể đi! Đừng đi! Không thể đến đó được!!!”

Sau lưng truyền đến tiếng kêu gào của Tiêu Minh Lạc. Nhưng cô căn bản không thèm để ý đến, một cước đá văng cửa phòng học lớp A năm hai.

—— Rào rào. Bang!

Ba giây sau, cô vẫn còn giữ nguyên tư thế đá cửa, không biết ai đổ đầy chậu nước rửa mặt, sau đó để trên cánh cửa đang hé. Cô đá một cái vào cửa, vừa vặn làm toàn bộ nước đổ xuống người. Toàn thân ẩm ướt cũng không sao, quan trọng là, chậu nước rửa mặt vừa vặn úp trên đầu cô. Nhìn như thế, giống như mũ bảo hiểm của công nhân trông rất buồn cười.

“—— Ha ha ha” Trong lớp học không ngừng vang lên từng trận cười đi đôi với tiếng đập bàn đá ghế.

“Anh đã nói em đừng đi cửa trước mà...” Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiêu Minh Lạc ở sau lưng thở dài thương xót.

An Sơ Hạ rũ mắt xuống, trên khuôn mặt đầy nước cảm thấy một chút ấm áp. Cô khóc, nhưng mà không ai chú ý đến.

“Cười cái rắm!” Hàn Thất Lục quát lớn, cả lớp lập tức yên lặng, anh trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Bảo cô cầm một chai cô ca thôi sao mà chậm hơn rùa vậy? Không đúng, là chậm như ốc sên. Con rùa chậm nhất cũng sớm đã bò đến đây rồi!”

Anh nói xong, đứng dậy khỏi chỗ ngồi đi đến trước mặt cô.

Cô không nói gì, nhưng cặp mắt trống rỗng nhìn anh. Không phải chỉ sống nhờ nhà bọn họ sao? Vì sao cứ thay đổi cách ức hiếp cô như thế?

“Tôi bảo cô mua một chai, sao cô lại mua một thùng?” Lúc này Hàn Thất Lục mới phát hiện ra trong tay An Sơ Hạ đang bê một thùng cô ca. Hơn nữa còn là loại lạnh, hai tay cô vì khí lạnh mà trở nên nhợt nhạt.

“Là anh bảo tôi mua một thùng!” Cô hít một hơi thật sâu, nước mắt không nhịn được, rơi xuống.

Hàn Thất Lục cứng họng, giọng nói nhỏ hơn: “Phải không? Có lẽ... Là tôi dùng sai lượng từ.” Những lời anh nói đều là thật lòng, ngữ văn của anh vốn không tốt.

Nhìn An Sơ Hạ vẫn mang bộ dạng oán giận, Hàn Thất Lục bĩu môi: “ Cô trừng mắt nhìn tôi làm gì? Cho rằng mắt cô rất to sao? Tôi dùng sai lượng từ còn cô không biết dùng đầu óc sao? Tôi một người sao uống hết một thùng cô ca được?”

“...” Cô vẫn không nói chuyện.

Hàn Thất Lục cúi đầu rất khó chịu lại nói tiếp: “An Sơ Hạ, cô đừng có mang bộ dạng thiếu nợ đó, rõ ràng là cô...”

“PIA ——”

An Sơ Hạ lại có thể ăn gan sư tử, tát cho Hàn đại thiếu gia Hàn Thất Lục một bạt tai.

Cả lớp hóa đá, bao gồm cả người vẫn đứng sau lưng An Sơ Hạ Tiêu Minh Lạc cũng sững sờ.

“Hàn Thất Lục, anh khốn kiếp!” Cô lưu lại một câu như thế, khóc chạy ra ngoài.

“Này, học muội An Sơ Hạ...” Tiêu Lạc Minh nhìn Hàn Thất Lục, xoay người đuổi theo.

Anh vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, rất lâu vẫn không thể tiêu hóa một cái tát kia.

Cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên, Hàn Thất Lục vẫn đứng ở đó, đầu óc trống rỗng căn bản không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Vụ bát quái này truyền đi đến tốc độ ánh sáng của thế kỷ hai mươi mốt cũng không đuổi kịp, bạn gái chính quy kiêm hoa khôi Học viện hoàng gia Tư Đế Lan Mạc Hân Vi của Hàn đại thiếu gia Hàn Thất Lục của chúng ta một phút sau đã biết chuyện này, ngay cả trang điểm cũng không kịp vội vàng chạy đến lớp A năm hai.

“Thất Lục, anh đây là chuyện gì? Đừng làm em sợ?” Cô thấy vẻ mặt ngu ngốc của Hàn Thất Lục thiếu chút nữa đã khóc tại chỗ.

Bị Mạc Hân Vi gọi như thế, cuối cùng anh cũng từ trạng thái tự do trở về thực tế.

“Thất Lục... Anh nói chuyện đi!”

Mạc Hân Vi không ngừng kéo tay Hàn Thất Lục, Hàn Thất Lục nhíu mày, giơ tay gạt Mạc Hân Vi ra.

“Cút cho tôi! Tất cả cút hết ra ngoài cho tôi!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.