Hai ông bà này An Sơ Hạ mặc dù chưa từng thấy qua, nhưng là biết tất
nhiên là trưởng bối Tiêu gia. Ông lão chống gậy, trừng mắt lạnh lùng
nhìn Tiêu Minh Lạc mà nói: “Quả nhiên là lớn rồi mọc cánh cứng rồi. Con
dám nói chuyện với mẹ con như vậy, con không sợ bị sét đánh sao?!”
”Đây là ông nội cùng bà nội của Minh Lạc, cô cũng chớ nói lung tung, lão
nhân gia tính khí rất kém.” Hàn Thất Lục nhìn hai ông bà lão kia đi
vào, phản ứng đầu tiên chính là nói khẽ với An Sơ Hạ như vậy.
An Sơ Hạ gật đầu, cô cũng không phải không có đầu óc, biết vào lúc này không thể lắm miệng.
Có thể thấy Tiêu Minh Lạc đối với ông nội này vẫn là rất kiêng kỵ, vốn vội vàng đi bước chân cũng phải ngừng lại, cúi đầu thấp giọng kêu một
tiếng: “Ông nội.”
”Ông nội? Con đến mẹ cũng không thừa nhận
trong lòng còn có ông nội này?”” Ông nội Tiêu Minh Lạc vừa nói chuyện
một bên dùng gậy gõ lên mặt đất, An Sơ Hạ thật lo lắng gạch này sẽ bị
ông gõ đến vỡ.
”Lão già nói gì vậy? Cháu trai nào không thừa
nhận ông nội?” Một bên lão phu nhân mở miệng trách cứ, nhìn dáng dấp hẳn là bà nội Tiêu Minh Lạc.
An Sơ Hạ trong lòng mới vừa cảm thấy
lão phu nhân này mặt mũi hiền lành, không nghĩ này bà nói câu tiếp theo
chính là: “Nhanh nói xin lỗi mẹ con cùng ông nội con đi, sau đó đồng ý
không tiếp tục giao du với nữ sinh kia.””
”Xin lỗi, con đây
không làm được.” Tiêu Minh Lạc nói thẳng xong, quay về cuối đầu chào hai ông bà kia, lôi kéo Manh Tiểu Nam bước nhanh hướng về ngoài cửa đi.
”Tiểu tử thối...... Ngươi chết cho ta rồi hãy trở về!” Ông lão kia lần thứ
hai dùng gậy tàn nhẫn mà gõ xuống đất, tạo ra âm thanh “”Đùng đùng
đùng”“.
Tiêu Minh Lạc đương nhiên sẽ không trở về, Hàn Thất Lục cũng gật đầu một cái với hai ông bà, rồi lôi kéo An Sơ Hạ đi ra ngoài.
Phía ngoài không khí không có ngột ngạt như vậy, An Sơ Hạ hít sâu một hơi,
chờ hai người đi tới dừng xe thấy xe Tiêu Minh Lạc đã lái đi.
”Bọn họ sẽ đi tới chỗ nào?” An Sơ Hạ ngồi trên xe, không tự chủ hỏi.
”Tôi đoán hẳn là đi Atlantis.” Hàn Thất Lục im lặng chốc lát, khởi động động cơ đồng thời nói với An Sơ Hạ rằng: “Gửi tin nhắn để Hàn Vũ đi
Atlantis, mấy người đồng thời thương lượng một chút bước kế tiếp phải
làm sao.”
”Ừ!” An Sơ Hạ bận bịu nghe theo.
Khoảng thời
gian này Atlantis hầu như không có khách, hai người bọn họ mới vừa vào
cửa liền nhìn thấy Tiêu Minh Lạc đang ở đó uống rượu, mà Manh Tiểu Nam
thì lại đứng ở một bên trầm mặc.
Giữa lúc bọn họ đang đi qua,
bỗng nhiên nghe được Manh Tiểu Nam mở miệng nói rằng: “Không nên như
vậy, chúng ta vẫn là tách ra đi. Xem ra em là không được người trong nhà của anh thừa nhận rồi.””
”Không được!” “Không được!” “Không được!” Thanh âm của ba người đồng thời vang lên.
Manh Tiểu Nam nghe được âm thanh, ngoài ý muốn nhìn về phía An Sơ Hạ bên kia.
”Anh ấy đều đã vì cậu chống đối trưởng bối Tiêu gia rồi, cậu vào lúc này làm sao có thể nói câu nói như thế này. Manh Tiểu Nam, tớ nói cho cậu biết, càng là chuyện như vậy, cậu càng là không thể sợ hãi!” An Sơ Hạ bước
nhanh đi lên, nâng giọng lên tiếng nói.
”Giang Nam.” Tiêu Minh
Lạc đứng lên nói rằng: “Vì em, anh có thể cái gì cũng không muốn, vì lẽ
đó xin em vào lúc này không từ bỏ tương lai của chúng ta!”
Manh Tiểu Nam hai tròng mắt lấp lánh, tia sáng ấm áp bên trong Atlantis, nhưng có vẻ con mắt của cô càng sáng lấp lánh hơn.
”Được!” Manh Tiểu Nam gật đầu kiên quyết.
Vừa lúc đó Lăng Hàn Vũ vừa vặn từ cửa đi tới, tóc lộn xộn hết cả lên, trong tay còn cầm một mũ bảo hiểm của xe gắn máy. Nó là chiếc mũ bảo hiểm màu nâu sẫm được trang trí với các hình vẽ đẹp mắt.
”Tôi còn tưởng
rằng cậu muốn theo tôi lén lút hẹn hò đây, không nghĩ tới nơi náo nhiệt
như thế!” Lăng Hàn Vũ không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra liền là đùa
giỡn nói.