Edit: Mai Anh
Beta: NhoxPanda2
Hạ Tâm Ngữ dường như là cố ý muốn thu hút sự tò mò của người khác, đem hai chữ “Chỉ là” cố ý kéo âm thật dài.
”Chỉ là cái gì?” An Sơ Hạ có chút mất kiên nhẫn.
”Chỉ là tôi thích Thất Lục thiếu gia. Cho nên đôi khi, không tự chủ được
cũng có chút không thích Sơ Hạ cô thôi. Bỏ qua cho tôi nha....” Hạ Tâm
Ngữ cười điềm đạm, nụ cười tươi tắn kia cực kỳ trong sáng, cực kỳ chân
thành. Không giống như là đang giả vờ.
Cứ như vậy, sự tình tựa hồ có thể giải thích rõ ràng hết rồi. Hạ Tâm Ngữ xem ra có vẻ cực kỳ chán
ghét cô chỉ vì cô ta thích Hàn Thất Lục. Nghĩ như vậy, không hiểu sao,
trong lòng An Sơ Hạ ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không hiểu sao lại cảm thấy an tâm đi rất nhiều.
Miệng vết thương được xử lí xong xuôi, vừa lúc Hàn Thất Lục về tới. An Sơ Hạ
tốt xấu gì cũng cùng Hàn Thất Lục sống dưới một mái nhà đã lâu như vậy,
còn nói không quen việc anh vừa nhấc chân đã biết anh muốn đi tiểu tiện, nhưng là nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, An Sơ Hạ liền khẳng định anh
không hề đi tìm lá cờ chết tiệt kia.
Đúng là Hạ Tâm Ngữ đối với
Hàn Thất Lục không hề hiểu rõ, thấy anh trở lại, lập tức chỉnh sửa tóc
tai rồi đi lên phía trước: “Thế nào, Thất Lục thiếu gia. Có tìm thấy lá
cờ hay không?”
”Không có.” Hàn Thất Lục nhàn nhạt trả lời, không
thèm liếc mắt nhìn Hạ Tâm Ngữ lấy một cái mà đi đến trước mặt An Sơ Hạ:“Có thể chịu đựng được không?”
An Sơ Hạ ngạc nhiên, lập tức hiểu
được ý của Hàn Thất Lục muốn hỏi xem cô thương tổn có nghiêm trọng
không. Tuy vẫn có cảm giác nóng rát nhoi nhói, nhưng cô cũng chẳng phải
những đóa hoa trong nhà kính.
Thoải mái làm như không có việc gì, cô cười lớn nói: “Anh nghĩ em là người không chịu được cái này sao?”
Hàn Thất Lục thâm sâu liếc An Sơ Hạ một cái, ánh mắt thay đổi khôn lường
tựa như đang đấu tranh cái gì đó, tối tăm nhưng vẫn nhìn về phía trước:“Đã vậy, không được hối hận.”
Mười mấy phút sau, An Sơ Hạ mới xem như hiểu rõ ý tứ trong câu Hàn Thất Lục nói “Đã vậy, không được hối hận” rồi.
Vừa rồi bọn họ đều đi trên đoạn đường êm ở Xà Sơn, nhưng một khi đã đi qua
đoạn đường này, quãng đường tiếp theo sẽ ngày càng khó đi. Cây cối cũng
càng ngày càng dày đặc, khiến cho người ta cảm thấy một loại áp lực.
Túi du lịch của An Sơ Hạ và Hạ Tâm Ngữ đều do Hàn Thất Lục cầm, hai người
các cô trên tay không có gì nhưng đã mệt đến mức thở hổn hển, thở không
ra hơi. Lại nhìn sang Hàn Thất Lục, sắc mặt chỉ là hơi có chút ửng đỏ,
hơi thở vẫn vững vàng.
Này chẳng lẽ là nam sinh với nữ sinh khác nhau sao?
An Sơ Hạ cắn răng, đi lên dẫn đầu phía trước: “Cứ như vậy tiếp tục tìm
kiếm cũng không phải cách, chúng ta phải bình tĩnh phân tích, xem những
lá cờ này đã bị giấu ở nơi nào. Nói cách khác, chúng ta như thế này
không phải là mò kim đáy bể sao?”
“...” Hạ Tâm Ngữ lau mồ hôi, mệt đến mức nằm sấp trên một tảng đá, không còn chút sức để nói tiếp.
”Anh nghĩ sao?” Thấy Hạ Tâm Ngữ không trả lời, An Sơ Hạ quay đầu đem ánh mắt tập trung lại trên người Hàn Thất Lục.
Chỉ thấy anh bực bội vất tất cả những thứ cầm trên tay xuống đất, sau đó
rất oai phong từ trong túi quần lấy ra một chiếc điện thoại di động.
Đang cầm... cái gì vậy?
An Sơ Hạ trừng to mắt: “Không phải không cho mang cái này à? Sao điện thoại của anh lại không bị lão sư thu lại?!”
Hàn Thất Lục lườm cô một cái, bày ra bộ dạng “Người nào, con mẹ nó dám tịch thu di động của anh đây”, cúi đầu bật tìm trong danh bạ.
”Này,
là tôi, giúp tôi điều tra một chút... Này! Em làm gì thế?” Hàn Thất Lục
vốn là gọi điện thoại yêu cầu người ta điều tra địa điểm chính xác của
lá cờ, kết quả còn chưa bắt đầu nói thì điện thoại đã bị An Sơ Hạ giằng
lấy.