Sắc trời dần dần tối xuống, ba người đi mất rất nhiều thời gian, mãi cho đến mặt trời sắp hoàn toàn hạ xuống, ánh nắng chiều che kín chân trời
bọn họ vẫn chưa tìm được căn nhà gỗ nọ. Nhưng ba người đều không có ý
định bỏ cuộc, bởi vì bọn họ đã không có lựa chọn nào khác.
”Anh cõng em.” Vẫn đi ở đằng trước Hàn Thất Lục đột nhiên dừng bước xoay người lại nói với An Sơ Hạ.
Nhìn gương mặt tuấn tú của anh tràn đầy mồ hôi, An Sơ Hạ không hiểu sao
trong lòng đột nhiên truyền đến một loại cảm giác đau xót. Giống như mẹ
ngày trước, mỗi ngày tăng ca đến rạng sáng mới về nhà, lúc cô đi mở cửa
nhìn thấy gương mặt tiều tụy của mẹ cũng cảm thấy giống vậy.
Khi nào thì, Hàn Thất Lục cư nhiên cùng mẹ cho cô cảm giác giống nhau như vậy?
”Không cần.” An Sơ Hạ không tự giác lui về phía sau một bước. Cô là người cực
kỳ nhát gan, từ khi mẹ đột nhiên rời bỏ cô, cô liền không cho phép chính mình để ý đến điều gì khác. Bởi vì cô sợ những người cô để ý, là cái gì hoặc là ai một ngày nào đó sẽ rời bỏ cô mà đi.
Tuy nhiên muốn thẳng thắn với nội tâm của chính mình, đúng là chung quy vẫn là nhát gan vẫn là sợ hãi. Sợ hãi mất đi.
Hàn Thất Lục sắc mặt không tốt: “Anh nói cõng em liền cõng em, em không thấy sắc mặt em đã trắng bạch như một tờ giấy rồi sao?”
Hạ Tâm Ngữ đã sớm chú ý tới sắc mặt An Sơ Hạ càng ngày càng không tốt,
nghĩ đến hẳn là buổi sáng miệng vết thương nhiễm trùng, dẫn đến mệt lắm rồi. Cô ta vẫn cũng không nói gì, còn tưởng rằng Hàn Thất Lục không
biết. Nhưng Hàn Thất Lục biết.
Cô thật hy vọng An Sơ Hạ cứ như vậy chết ở chỗ này. Dù sao... Cô sớm muộn gì cuối cùng cũng chết.
”Em không sao, chỉ là cảm thấy được hơi mệt. Không cần phải quan tâm tôi,
trong tay anh cầm nhiều đồ như vậy, làm sao mà cõng em? Tiếp tục đi
thôi, trời sắp tối rồi, tối rồi còn chưa tới nhà gỗ nhỏ liền không xong
rồi.” An Sơ Hạ nhíu mày, vẫn lại là không cho Hàn Thất Lục cõng.
Cô kỳ thật đã sớm cảm thấy được chính mình có phần không ổn, vốn là càng
ngày càng không khỏe, khi đó còn tưởng rằng là mệt mỏi, xem Hàn Thất Lục cùng Hạ Tâm Ngữ đều sắc mặt bình thường bước đi, cô liền không nói gì
cả. Về sau cô bắt đầu cảm thấy rất lạnh, đúng là rõ ràng là mặt trời
chói chang, như thế nào cũng không nên cảm thấy lạnh.
Mà cách giải thích duy nhất, liền là - - cô phát sốt rồi.
Tại trong lúc mấu chốt này, phát sốt tuyệt đối đối không phải một chuyện
tốt. Đúng là cô không nghĩ muốn để cho người khác cảm thấy được cô phiền toái, cho nên liền vẫn gắng gượng chống chọi đến bây giờ.
”Chị
Sơ Hạ, sắc mặt của chị quả thật không tốt, đưa đồ để em cầm cho, Thất
Lục thiếu gia, anh tới cõng chị Sơ Hạ đi.” Hạ Tâm Ngữ không nói hai lời
liền chạy đến trước mặt Hàn Thất Lục lấy đống ba lô đeo lên vai mình.
Hàn Thất Lục đôi mắt giật giật, thâm sâu nhìn Hạ Tâm Ngữ liếc mắt một cái,
sau cùng anh lại nhìn An Sơ Hạ liếc mắt một cái, thu hồi ánh mắt nghe
không ra cảm xúc gì: “Em không cần tôi cõng thì thôi.”
Dứt lời,
anh một lần nữa lấy đống ba lô trên vai Hạ Tầm Ngữ đeo trên vai mình,
xoay người không nhìn An Sơ Hạ một cái rồi chính mình rời đi.
... Bản tính đại thiếu gia của anh lại xuất hiện rồi. An Sơ Hạ thở dài, hít sâu một hơi đi theo sau.
Hạ Tâm Ngữ thấy thế liền đi cuối cùng, biểu tình của cô ta trở nên càng thêm quỷ dị.
Ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, ánh nắng chiều đã dần dần biến mất, mắt thấy
mặt trời đang dần xuống núi. Miệng cô ta gợi lên một nụ cười băng lãnh,
tay vòng trước ngực, trong lòng thầm nói, đã đến lúc...
”Chúng
ta đi phía này xem sao.” Hạ Tâm Ngữ đột nhiên cao giọng nói: “Tôi có dự
cảm, con đường này có thể là thông đến nhà gỗ nhỏ.”