Editor:???
Beta: NhoxPanda2
”Cô ngậm miệng cho tôi” Hàn Thất Lục tàn nhẫn nhìn cô một cái và nói “Nếu
như còn muốn tôi tiếp tục tốt tính, giữ hòa khí với cô thì từ lần sau
không cần lấy cái thân phận chết tiệt kia để nói chuyện đâu, bằng
không....”
Bằng không cái gì? Hàn Thất lục không hề nói tiếp, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô không ngừng đánh giá từ trên xuống dưới.
Một lúc sau, bước qua Ba tát Lệ đi đến xe. Tuy rằng Ba Tát Lệ bực mình,
không cam lòng nhưng lại sợ chạm vào ánh mắt lạnh như băng của anh thì
cũng chả giám cất lời, chỉ giám nhẹ nhàng bước theo.
Lúc Hàn Thất Lục chuẩn bị mở cửa xe định bộ ngồi ghế sau. Thấy vậy Ba Tát Lệ ngăn
lại và nói: “Thất Lục anh ngồi ghế trước đi, tôi có thói quen ngồi phía
sau.”
Hàn Thất Lục mở cửa xe tay dừng lại Một giây nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt bình thản của mình ngồi xuống.
”Không quen? Làm sao có khả năng không quen. Nếu say xe thì phải quen ngồi
trước, không quen ngồi sau mới phải chứ?” Huống hồ anh không tin cô ta
sẽ không thích ngồi trước. Không phải vừa này cô ta vẫn ngồi phía trước
đây sao? Thấy Thất lục không thêm để ý đến mình, Ba Tát Lệ căn răng một
cái suy nghĩ 'tàn nhẫn, nhẫn tâm' cuối cùng hàm răng buông lỏng môi
dưới, sắc mặt phức tạp lên xe ngồi chỗ kế bên tài xế. Rất nhanh Hàn quản gia khởi động xe.
Ngồi phía trước Ba Tát Lệ qua kính chiếu hậu quan
sát từng cử chỉ hành động của 2 người, nhưng mỗi lần nhìn toàn là lúc An Sơ Hạ cúi đầu nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại. Biểu cảm hết sức
bình thản mà Hàn Thất Lục cũng chỉ lật trang tạp chí Đua xe, chăm chú
không chớm mắt.
Bọn họ không hề có cử chỉ tiếp xúc thân mật nào,
Ba Tát Lệ không khỏi vui sướng, hài lòng. Nghĩ thầm chắc do mình nghĩ
nhiều quá.
Thất Lục vốn không có nhiều hứng thú với cô nữ sinh
này. Coi như bởi vì cô có quá nhiều hành động bình thường, vậy chỉ có
thể nói rõ anh là một người rất tốt bụng, đối với việc ở chung dưới một
mái nhà với nữ sinh lâu như thế mà không có cảm xúc gì chẳng phải rất
khiêm nhường sao.
Khoé miệng vẽ lên một ý cười. Đúng lúc này đang đi qua một cái hẻm đột nhiên có 2 chú chó chạy qua, Hàn quả gia cuốc
quýt phanh xe, theo quán tính nhất thời An Sơ Hạ không chú ý cả người
bỗng chốc nhao về phía trước. Không ngờ Hàn Thất lục phản ứng nhanh,
thần tốc vươn cánh tay đem An Sơ Hạ nắm lấy đến trong lòng mình. Ở trong lòng Hàn Thất Lục, hơi thở của cô hòa vào khí thế dũng mãnh của anh.
Lúc này 2 chú chó ngây thơ vẫn không hề có một chút phát hiện mình đã là
sai điều gì, vẫn tung tăng đuổi nhau rời xa tầm mắt của mọi người Hàn
quản gia cuống quít quay lại vôi vàng hỏi: “ Thiếu gia, thiếu phu nhân,
hai người không bị thương ở đâu chứ?”
Ông phản ứng đầu tiên không phải quan tâm Ba Tát Lệ mà là quan tâm An Sơ Hạ cùng Hàn Thất Lục. Cái
phản ứng này rất bình thường nhưng Ba Tát Lê không hề để ý tới nhưng
nguyên nhân, không phải do bản thân cảm thấy phiền muội Ba Tát Lệ ngồi
ghế trên thấy hết việc 2 con chó lao ra. Trực giác mách bảo cô ta phải
thắt dây an toàn vào, tuy không sảy ra chuyện, nhưng cũng làm cho cô ta
bị doạ không nhẹ. Lấy lại tinh thần nhìn vào gương thì thấy Án Sơ Hạ
đang nằm gọn trong ngực Hàn Thất Lục vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng: “Không sao chứ?”
Nghe giọng không khó phát hiện ra giọng nói của anh mang một tia hoảng sơ, run rẩy