“Anh vừa rồi...là người gõ cửa?” Hàn Thất Lục vừa nói ra khỏi miệng,xung quanh không khí liền lập tức như ngừng lại, nháy mắt liền trở nên băng
lãnh dị thường. Cảnh sát giao thông rụt rè nuốt nước miếng, ra sức lắc
đầu, sau đó lại gật đầu, sau đó là một bộ dạng biểu tình khóc không ra
nước mắt.
Theo sau một tiếng đóng cửa kịch liệt vang lên, một
người đàn ông trung niên thanh âm truyền đến: “Cảnh sát giao thông mà
không bắt tội được sao? Không chịu mở cửa sổ xe anh có thể đập bể cửa
kính xe của hắn mà không được sao? Ông đây thấy cảnh sát giao Thông như
anh thật là?!”tiếng nói vừa phát ra kia trông có vẻ không kiên nhẫn.Hàn
Thất Lục nghe được tiếng nói vừa rồi chợt khoé miệng cong lên.
Xong rồi xong rồi, tên đàn ông kia chết chắc. An Sơ Hạ tự nghĩ trong lòng.
Dám đối đầu với diêm vương, ông ta chết chắc... Thở dài, cô rụt thân thể lại, nép vào bên cánh cửa xe,ngồi yên.
”Đập bể cửa sổ?” Hàn Thất Lục giọng nói không lớn không nhỏ, lại vừa lúc có thể để cho người đàn
ông kia nghe được. Chỉ thấy tên kia bộ dáng quơ quơ, có chút đứng không
vững. Giọng nói này, như thế nào giống như...
Tiến lên vài bước
người đàn ông cố nhìn vào trong xe, cửa kính xe đã hạ xuống. Người bên
trong xe, rõ ràng là xe của công ty mang danh nghĩa của tổng quản lý,
con trai của tổng giám đốc, người thừa kế tương lai của Hàn thị Hàn Thất Lục! đứng không vững, nếu không có cảnh sát giao thông kia nhanh mắt
lanh lẹ đỡ lấy, e rằng ông ta đã ngã xuống đất.
Hàn Thất Lục khóe miệng dương lên độ cong càng lúc càng biến dạng, chợt nhíu mày, cân
nhắc nói: “Tôi còn tưởng rằng là ai muốn đập bể cửa xe của tôi, không
ngờ lại là quản lý Trương của phòng kế hoạch... Như thế nào? Tôi không
thuận mắt của ông sao?”
Thật là “ trơ trẽn” quá mà! An Sơ Hạ ở trong
bụng thầm mắng, rõ ràng là chính mình ở trong xe... khụ... hiện tại
ngược lại còn quay lại ngờ người khác, lại còn cái bộ mặt như muốn giết người nữa! Thiếu gia ơi thiếu gia, anh thật không làm cho người khác
thích nổi! Rụt cổ, cô không dám nói mấy lời này, cô còn phải bảo vệ tấm
thân này, rời xa Thất Lục ra..
Bất quá vị quản lí Trương này...
aizzz...coi như ông xui xẻo, “quản lý Trương phòng kế hoạch” cái này
xưng hô mà nói thật không phù hợp, là nhân viên của Hàn thị, cư nhiên
tuyên bố muốn đập bể cửa xe của “ông chủ tương lai”, chậc chậc, có dũng
khí!
Người kia được Hàn Thất Lục xưng là Trương quản lý,hiện
trên trán đã tràn đầy mồ hôi, ông nào biết rằng người chủ của chiếc xe
đỗ ở đây lại là Hàn Thất Lục. Chân ông ta mềm nhũn, cư nhiên quỳ xuống.
Từ xa Hàn thất lục có thấy một nhóm lái xe tụ tập,căn bản chắc cũng chuẩn
bị đi lên hung hăng định giáo huấn chuyện này, nhưng thấy vừa rồi thái
độ của tên quả lý cư nhiên đổi từ hung hãm sang cầu xin quỳ xuống, nhao
nhao líu lưỡi, không dám lên tiếng. Không cần đoán cũng biết,chiếc xe
cao cấp với biển số 888 kia chắc là của một nhân vật quan trọng nào đó.
Nhìn thấy Trương quản lý quỳ xuống, Hàn Thất Lục nhíu nhíu lông mày vẻ khó xử. Cánh môi vừa động, lưu lại mấy chữ: “Không có lần sau.” Sau đó lập
tức đóng lại cửa kính xe, khởi động động cơ. Vừa lúc này đèn đường lại
sáng lên, anh nhấn ga xe, rất nhanh liền đi khỏi.
Mãi đến khi
chiếc xe thể thao hoàn toàn đi mất trong tầm mắt, Trương quản lý mới
dám thở ra một hơi. Lấy tay áo xoa xoa mồ hôi trên trán, cũng không cố
quan tâm mọi người xung quanh thấy thế nào, lên xe liền đi. Rất
nhanh,dòng xe cộ bị ngăn chặn lại di chuyển bình thường, tựa như chưa
phát sinh chuyện gì.
Chỉ có cảnh sát giao thông kia đứng tại chỗ đánh giá xã hội, đúng là mộy số người không thể trêu chọc.
”Anh cư nhiên buông tha cho ông ta sao?” Liếc qua gương chiếu hậu nhìn đằng
xa,bóng dáng của người quản lý đang quỳ dần dần đi xa. Coi như ông ta
gặp may đi ~