Từ xưa tới nay chưa có ai ở Tư Đế Lan dám cãi lời mệnh lệnh của ba vị
thiếu gia, tuy khẩu khí Lăng Hàn Vũ nghe như đang hỏi thăm bọn họ, nhưng bọn họ lại không dám cự tuyệt.
” Chúng tôi rất rảnh!” Vài trực
nhật sinh nhao nhao vô cùng nhiệt tình chạy đến trước mặt Lăng Hàn Vũ.
Đối với bọn họ mà nói, Lăng Hàn Vũ ra lệnh cho bọn họ chẳng những không
dám chống lại mà còn là vinh hạnh của bọn họ. Huống chi việc đi tìm An
Sơ Hạ, bọn họ dĩ nhiên là rất nhiệt tình.
Chỉ có vài nữ sinh vẻ
mặt rầu rỉ bàn tán về manga. Lăng Hàn Vũ chỉ nhìn bọn họ một cái rồi để
bọn họ trở về. Con gái vốn có hàng nghìn lí do, hôm nay tác giả
truyện tranh ký sách, các cô đợi rất lâu rồi, đáng lẽ còn có chút thời
gian, nhưng bọn họ xem manga quá say mê nên ngay cả tiếng chuông tan học đều không nghe được, cho nên bây giờ thời gian ký sách mới đã rất gần,
không đi liền sẽ tới trễ. Các cô thực sự không muốn bỏ qua cơ hội này.
Xem dáng vẻ thành khẩn của nữ sinh trước mắt, Lăng Hàn Vũ nhàn nhạt gật đầu một cái, nói đừng ngại sau đó để cô đi. Đối với những người mê manga,
manga chính là sinh mạng. Tác giả truyện tranh mình thích chính là
thần, cho nên gật đầu đồng ý.
Sau khi phân công vài người, Lăng
Hàn Vũ đầu tiên là bước nhanh hướng hành lang bên trái. Anh phụ trách
thư viện và nhà trồng rau, còn có phòng tập thể thao kia nữa. Dáng vẻ
gấp gáp, vội vàng, vừa chạy mấy bước đã từ từ ngừng lại.
Suy nghĩ một lúc lâu, anh lấy trong túi ra điện thoại di động. Không biết vì
sao, trong lòng của anh rất muốn đánh Hàn Thất Lục, không chịu nói cho
anh biết việc Sơ Hạ mất tích. Thực sự không biết vì sao, đơn giản muốn
tự mình tìm được Sơ Hạ.
Kỳ thực trước khi An Sơ Hạ mất tích, đụng phải Hàn Thất Lục. Xem xét thời điểm, vẻ mặt anh hững hờ. Theo bên cạnh Hàn Thất Lục là Ba Tát Lệ, Ba Tát Lệ không có mặc đồng phục học sinh,
một thân hình lẵng lơ, vừa nhìn đã cảm thấy chán ghét. Nhưng anh không
nói gì, chỉ biết ngồi xuống xe đi tìm trong dòng người ở khắp nơi.Lúc gặp Hàn Thất Lục, anh ấy nói khẽ với anh:“Trong khoảng thời gian này chăm sóc An Sơ Hạ thật tốt.”
Lúc đó Lăng Hàn Vũ có sửng sốt một chút, nhưng anh không biểu hiện ra cái
gì, chỉ là nhún nhún vai tiếp tục đi về phía trước. Đến tận lúc Hàn Thất Lục cùng Ba Tát Lệ lên xe, mấy phút trôi qua, xe rời đi.
Danh bạ rốt cục hiện tới hai chữ 'Thất Lục', ngón tay của anh bỗng cứng đờ, cảm giác được điện thoại di động lạnh buốt, có chút đến tận xương tủy. Cuối cùng, anh hít một hơi thật sâu, nắm chặt điện thoại di động rồi thả lại vào túi. Không báo cho Hàn Thất Lục, mà dứt khoát hướng tới cầu thang.
Nhiệt độ không khí bắt đầu theo mặt trời giảm dần. Màn đêm cũng kéo phân nửa, bên này ánh sáng mặt trời vẫn chưa có hoàn toàn tắt hẳn, nhưng bên kia
mặt trăng đã lên tới giữa không trung.
Khắp khu rừng nói đã tìm
bốn, năm lần rồi, thậm chí mỗi cây trên cành cây anh đều tỉ mỉ đi tìm,
nhưng chẳng có cái bóng của An Sơ Hạ.
Đến cuối cùng, anh sức cùng lực kiệt. Chiếc áo sơ mi trắng bởi vì phần lưng đổ đầy mồ hôi mà dính
sát vào người. Ngẩng đầu nhìn trời một cái, ánh mặt trời hoàn toàn hạ
xuống, màn đêm đã phủ khắp nơi.
Bầu trời tối nay mặc dù có ánh
trăng tròn, thế nhưng không có bao nhiêu vì sao, vắng ngắt, dĩ nhiên
càng làm cho Lăng Hàn Vũ tuyệt vọng.
”Tìm được người chưa?” Dựa
theo thời gian đã hẹn, anh một lần nữa trở lại trường. Các trực nhật
sinh vừa lắc đầu vừa thở hồng hộc, cũng không kịp nhìn mặt đất có sạch
sẽ hay không liền đặt mông ngồi xuống đất nghỉ ngơi...