Edit: DongPhuong TruongAnh
Đêm đã muộn, có người ngủ đến ngon lành, nhưng cũng có người thức trắng cả đêm.
Trong phòng ngủ của Khương Quốc Lập, đèn vẫn sáng trưng, anh đứng ở bên cạnh giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện
thoại di động.
Chỉ có một tin nhắn, nội dung ngắn gọn: Chúc anh hạnh phúc.
Người gửi tin là người mang cái tên khiến anh ghi lòng tạc dạ suốt đời: Kim Khả.
Quen biết Kim Khả nhờ sự sắp đặt của vận mệnh, mà tình thế hôm nay cũng đều do vận mệnh sắp đặt hay sao?
Mãi cho đến khi mặt trời lên nơi phía chân trời xa xôi, Khương Quốc
Lập mới bỏ điện thoại di động xuống, bước nhanh về hướng
phòng tắm. Tiếng nước chảy vang lên một hồi lâu, anh mới quấn
khăn tắm rồi bước ra ngoài, đi tới đi lui mười mấy bước ở trong nhà, sau đó lại cầm lấy di động, nhắn lại cho cô hai chữ.
Cảm ơn.
Nhắn tin xong, anh mới giật mình, cảm thấy hình như nhắn lại hơi
sớm, có lẽ sẽ quấy rầy giấc ngủ của cô. Phiền muộn vô cùng,
trong thâm tâm lại có một loại cảm xúc sôi trào đến mức không
thể gọi tên.
Tất cả mọi người đều nói rằng ma túy đáng sợ, nhưng tình cảm còn hơn cả thế.
Thấm sâu vào xương cốt, khó cai bỏ hơn ma túy rất nhiều lần.
Vầng thái dương càng lúc càng nhô lên từ phía đường chân trời. Một
ngày mới đã đến. Cô dâu là một tiểu thư nhà giàu, dáng vẻ
trầm tĩnh. Anh sẽ cùng cô ta kết hôn, sinh con, sau khi già đi sẽ ngồi sưởi nắng cùng nhau, con cháu bên cạnh tha hồ làm nũng.
Đến khi ấy, cho dù nhớ tới Kim Khả, anh hẳn sẽ không còn đau
lòng.
Lúc người giúp việc bước vào để gọi Khương Quốc
Lập thức dậy liền thấy anh sớm đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở
trước bàn đọc sách, xem tác phẩm mà Mạc Ngôn đã lao công khổ
cực để đoạt giải Nobel Văn học.
Người giúp việc do dự một
chút, rốt cuộc vẫn mở miệng nhắc nhở: “Cậu chủ Quốc Lập, thời gian
không còn sớm, nên xuống lầu ăn điểm tâm thôi.”
”Ăn xong điểm tâm rồi đi đâu?” Khương Quốc Lập đặt sách xuống, dò hỏi.
”Đến St Fashion để tạo hình. Tạo hình xong thì đến tiệm chụp hình
để chụp cho xong bộ ảnh cưới từ hôm qua. Chúng ta phải hoàn
thành trước giữa trưa, cho nên thời gian rất gấp.” Người giúp
việc không hề dông dài, đáp lại.
”Nếu đã gấp thế, vậy
thì tới thẳng St Fashion luôn đi.” Khương Quốc Lập đứng dậy,
khuôn mặt không hề có chút biểu cảm nào.
”Cậu chủ Quốc
Lập,“ người giúp việc đuổi theo vài bước, bạo gan nói, “Thân
thể là quan trọng nhất. Tôi biết trong lòng anh không thoải mái, nhưng còn cái gì có thể quan trọng hơn sức khỏe của mình
chứ?”
Người giúp việc đã nán lại bên cạnh Khương Trạch
nhiều năm, luôn luôn chăm sóc Khương Quốc Lập, dĩ nhiên hiểu trong lòng anh đang nghĩ gì.
Bước chân của anh chợt dừng lại. Hồi lâu sau, anh thở phào một cái, quay đầu về phía người giúp việc.
”Cậu nói đúng, thân thể là quan trọng nhất.”
Khuôn mặt Khương Quốc Lập nở nụ cười không chê vào đâu được, dường như cảm thấy thật vui mừng vì một ngày này.
Bản thân ở địa vị cao, việc che giấu cảm xúc bản thân là điều quan trọng nhất.
Người giúp việc âm thầm thở dài một hơi.
Bây giờ không khí rất tốt, bầu trời Thủ đô hiếm lắm mới có một ngày xanh trong, nghiễm nhiên là ngày tốt.
Hôn lễ sẽ bắt đầu lúc ba giờ chiều. Bởi vì bên nhà gái theo đạo Cơ Đốc, cho nên hôn lễ huy hoàng sớm được định ra phải sửa lại
nơi cử hành ở giáo đường Hải Điển. Sau khi kết thúc nghi thức, đám cưới sẽ tiếp tục ở Đại Tửu Điếm* rực rỡ.
*Hongkong and Shanghai Hotels
Một giờ chiều, An Sơ Hạ và Hàn Thất Lục đã bị Khương Phương Phương kéo đến giáo đường Hải Điển để tiếp khách.
Kiến trúc của giáo đường Hải Điến có phong cách độc đáo vô cùng.
Tuy nói là tới đón khách, thật ra chỉ có Khương Phương Phương
và Hàn Thất Lục có tư cách đứng ở bên ngoài để tiếp khách,
nhưng Hàn Thất Lục sợ An Sơ Hạ một mình nhàm chán nên tự trốn riêng ra. Khương Phương Phương thấy vậy cũng chỉ đành mở một con mắt nhắm một con mắt, dù sao thì còn lâu lắm ông ngoại mới
đến.
Lúc Hàn Thất Lục tìm được An Sơ Hạ, cô còn đang chụp
hình Hàn Lục Hải đang đứng một mình bên cây Thập tự vĩ đại,
vui đùa vô cùng vui vẻ, quên cả trời đất.
Trong lòng anh
đột nhiên cảm thấy hơi ghen, lời nói ra ngoài miệng cũng không
hay lắm, “Anh còn lo em nhàm chán, nào ngờ em lại chơi vui vẻ
như vậy.”
An Sơ Hạ không nghe ra giọng ghen tuông trong lời
của anh, cô cười tủm tỉm, nói, “Kỹ thuật chụp ảnh của em ngày càng tốt, anh xem này.”
Hàn Thất Lục cảm thấy bản thân
thất bại. Anh cầm ngược máy để xem hình, cho dù là khoảng
cách ánh sáng hay là kết cấu chụp đều đã vượt qua trình độ
của người mới học.
Quả là chụp rất ổn.
Đôi mày
của Hàn Thất Lục chợt nhíu lại, vẻ mặt lộ ra sự ghét bỏ, “Xấu muốn chết, chụp cái gì vậy hả? Thôi để anh chụp cho một
tấm.”
An Sơ Hạ sửng sốt. Cô còn chưa kịp phản bác lại,
Hàn Thất Lục đã lui lại phía sau vài bước, nhắm máy ảnh vào
ngay cô.
Lưng của Hàn Thất Lục là phía ánh sáng chiếu tới.
Ánh sáng chiếu vào lưng anh, trên mặt đất hiện ra một cái bóng đen thật dài. Thấy cảnh tượng như vậy, trong nháy mặt, An Sơ
Hạ có chút kinh ngạc, nhưng vẻ mặt ấy của cô đã được anh chụp lại rất chuẩn xác.
Mãi cho đến khi Hàn Thất Lục đi đến trước mặt, cô mới bình tĩnh trở lại.
”An Sơ Hạ, em đang nghĩ gì vậy?” Hàn Thất Lục xem ảnh chụp, nhìn cô với vẻ nghi hoặc.
Cô lấy máy ảnh lại, vẻ mặt cô trong bức hình có chút mê man, sau lưng là cây Thập tự cao ngất dựng đứng. Kết cấu ảnh, khoảng
cách ánh sáng đều vẹn toàn, chỉ có biểu cảm của cô là có
gì đó không đúng, giống như đang lạc vào cõi mộng. Trong nháy mắt, khuôn mặt cô đỏ cả lên.
Hàn Thất Lục lại cầm lấy máy ảnh, nhìn vài giây, đột nhiên bật
cười khúc khích, “Giỏi cho An Sơ Hạ, em dám háo sắc khi nhìn
cậu chủ này à?”
”Em không có!” Cô vội vàng giải thích, khuôn mặt càng đỏ hơn.
”Nói dối cũng bị đánh đòn.” Hàn Thất Lục cười gian tà, làm bộ như muốn đánh cô.
”Wow! Tôi đã nói là hạn chế đánh đòn mà, Thất Lục này, có cần
tôi mua cho cậu một ngọn nến không, nhỏ vài giọt sáp gì đó.”
Giọng nói của Mạnh Tiểu Nam đột nhiên vang lên.
An Sơ Hạ
và Hàn Thất Lục đều sửng sốt. An Sơ Hạ phản ứng kịp thời,
trên mặt nở nụ cười thật tươi, chạy vài bước đến trước mặt
Mạnh Tiểu Nam, ôm một cái thật chặt, “Con nhóc chết tiệt này,
sao lại tới đây vậy hả?”
An Sơ Hạ rơm rớm nước mắt, Manh Tiểu Nam bĩu môi, “Không được khóc, khóc xấu muốn chết.”
Một tay Hàn Thất Lục cầm máy chụp hình, một tay nhét vào túi, đi
chậm từng bước tới, khoát tay với Tiêu Minh Lạc ở phía sau,“Qua đây.”
”Ừ.” Tiêu Minh Lạc quay đầu, nhìn về phía An Sơ Hạ,
nói, “Chúng tôi vừa hạ cánh, vốn dĩ hôm qua đã định nói cho cô
biết, nhưng Giang Nam bảo muốn khiến cô bất ngờ, cho nên vẫn cứ
gạt cô.”
An Sơ Hạ gật đầu một cái. Tiêu thị lớn như vậy, dĩ nhiên cũng được mời tham dự hôn lễ, vậy mà cô lại không
nghĩ tới.
Mạnh Tiểu Nam cười hì hì, “Phải gọi là quá bất ngờ đó.”
Chuông điện thoại di động của Hàn Thất Lục đột nhiên vang lên. Nghe xong
cuộc gọi, anh đi lên phía trước, đưa máy chụp hình lại cho An Sơ Hạ, sau đó nhìn qua phía Tiêu Minh Lạc, nói, “Ông cố ngoại sắp đến, tôi phải cùng cô cả ra ngoài tiếp khách. Minh Lạc, cậu
chăm sóc bọn họ thay tôi.”
Tiêu Minh Lạc hiểu ý, gật đầu: “Biết rồi, cậu cứ yên tâm.”
Nghe được ba chữ “ông cố ngoại”, ánh mắt An Sơ Hạ chợt trở nên mất
tự nhiên. Ông già ấy dường như rất khó tiếp nhận cô.
Lúc
này, thời gian để cử hành hôn lễ chỉ còn cách nửa canh giờ,
khách khứa đến dự ngày một nhiều hơn, trong đó có một người
quen thuộc là ông Lăng. An Sơ Hạ thấy ông ấy thì liền gọi Tiêu
Minh Lạc và Mạnh Tiểu Nam qua đó.
”Con chào ông Lăng.” An Sơ Hạ ngoan ngoãn gọi một tiếng, hai người kia cũng lần lượt chào hỏi.
”Ông còn đang nghĩ xem bọn con ở nơi nào đấy.” Khuôn mặt ông Lăng
rất hồng hào, “Thằng nhóc Hàn Vũ và Tiểu Tháp cùng nhau đi
châu Phi, trợ giúp dân tị nạn, khoảng chừng mấy tháng nữa sẽ
về. Hai đứa nhỏ này biết người châu Phi tị nạn khổ sở, vậy
mà lại không ở bên cạnh lão già chẳng còn nhiều thời gian như
ông đấy.”
Tuy nói vậy, trong mắt ông Lăng lại tràn đầy sự vui mừng. Lúc trước, ông luôn lo lắng về việc Hàn Vũ vì An Sơ
Hạ mà có thể không tìm được đối tượng cả đời. Bất thình
lình, anh ta lại dẫn Giang Tiểu Tháp về nhà, trong lòng ông vui
sướng biết bao nhiêu.
Tuy rằng trong lòng ông vừa ý An Sơ Hạ, nhưng đứa nhỏ Giang Tiểu Tháp ấy cũng rất được.
”Sao ông lại nói vậy?” Mạnh Tiểu Nam vỗ vai ông Lăng, “Ông nhất định sẽ thọ tỷ Nam Sơn!”
Ông Lăng giật giật bộ râu, cười nói, “Con nhóc kia, đi nước ngoài
học hành về rồi, chuyện khác thì không nói, mồm mép lại lợi
lại hơn rồi đấy.”
”A! Lão Lăng!”
Cách đó không xa truyền đến giọng nói quen thuộc, không phải Khương Thập Tam thì là ai?
Khương Thập Tam được Khương Thụ Nhân đỡ, theo sau là Hàn Lục Hải và
Khương Viên Viên, Hàn Thất Lục theo xa ở đằng sau.
”Ông anh
Thập Tam!” Ông Lăng đưa tay, sau đó dẫn An Sơ Hạ, thấp giọng nói, “Đi nào. Con gặp khó khăn về chuyện này, ông giúp con giải quyết.”
”A...” An Sơ Hạ không rõ đầu đuôi đã bị ông Lăng kéo đi.
Tiêu Minh Lạc và Mạnh Tiểu Nam nghi hoặc liếc nhau một cái, sau đó cũng đi qua theo.
Tuy rằng hiện tại, Lăng gia chuyển tới thành phố A, nhưng thế lực
vẫn không thể khinh thường, cho dù là Khương Thập Tam, nói
chuyện cũng phải châm chước. Khương Thập Tam vốn dĩ đang tươi
cười đầy mặt, nhưng nhìn thấy ông Lăng kéo An Sơ Hạ đi qua, vẻ
mặt chợt trở nên cứng đờ.
”Ông anh Thập Tam, chúc mừng
chúc mừng.” Ông Lăng cười khanh khách, đứng dậy, “Tôi đợi rượu
mừng của Quốc Lập lâu rồi.”
”Hôm nay, tôi muốn cùng anh uống vài chén thật say!”
Hai người nói qua nói lại một hồi liền phá lên cười.
”Vậy ông đi trước đi, tôi dẫn cháu gái tham quan một chút, nơi này rất đẹp.”
Ông Lăng tựa như tùy ý nói, nhưng thật ra ông đang nói cho Khương
Thập Tam biết một tin trọng đại: An Sơ Hạ là cháu gái của ông.
Từ lúc ông Lăng kéo An Sơ Hạ qua, Khương Thập Tam đã cảm thấy kỳ
lạ, bây giờ nghe đối phương nói thế càng cảm thấy lạ hơn. Ông
ta không nhịn được mà hỏi, “Cậu Lăng, cậu có cháu gái từ khi
nào vậy?”
Ông ta nhớ An Sơ Hạ là con gái của An Dịch Sơn
thuộc tập đoàn An thị, dẫu vậy vẫn là danh không chánh ngôn
không thuận. Về phần khi nào thì An Sơ Hạ trở thành cháu gái
của ông Lăng, ông ta thật sự không hề hay biết.
Ông Lăng
rất có “lòng tốt” mà giải thích, “Vốn dĩ tôi định cho Sơ Hạ
làm cháu dâu, nào ngờ lại bị Thất Lục nhà anh cướp mất rồi.
Tôi đó, tôi rất thích đứa nhỏ Sơ Hạ này, cho nên sáng nay đã
nhận nó làm cháu gái ruột. Anh coi chuyện này là như vậy, ha
ha ha.”
Khương Thập Tam gật đầu, ánh mắt liếc qua An Sơ Hạ một lát rồi trầm lại, cười nói, “Hóa ra là thế. Vậy thì
bảo Sơ Hạ dẫn cậu tham quan nơi này đi. Sơ Hạ, chiếu cố tốt cho ông Lăng đó.”
An Sơ Hạ ngẩn người cả ra, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, vội vàng gật đầu: Vâng ạ.
Hàn Thất Lục chứng kiến toàn bộ màn này, thừa dịp mọi người
không chú ý, anh nhìn về phía ông Lăng rồi giơ ngón tay cái của mình lên làm dấu hiệu “OK“.