Đối với anh mà nói, trêu chọc An Sơ Hạ thật sự rất thú vị!
Không để ý tới lời của Hàn Thất Lục, An Sơ Hạ nhanh chóng bước ra khỏi phòng, chạy xuống dưới tầng.
Vừa xuống đến tầng dưới, An Sơ Hạ nhất thời ngẩn người một lúc.
Hàn Lục Hải đã trở về, Hàn quản gia đang giúp ông cởi áo khoác ngoài. Vì
trong đại sảnh tương đối ấm áp, cho nên cần cởi áo, nếu không sẽ cảm
thấy nóng bức.
”Tiểu Sơ Hạ, con xuống nhanh nhanh lên một chút,
tới lúc dùng cơm rồi“. Khương Viên Viên đặt iPad xuống, hướng về phía An Sơ Hạ mỉm cười nói: “Con có đói bụng không?”
”Vâng ạ.” An Sơ Hạ trả lời, thân thể di chuyển một cách cứng nhắc về phía bàn ăn.
Quả thật, hiện giờ cô không biết phải đối mặt với Hàn Lục Hải thế nào?
May mắn thay, mỗi khi cô ở cùng một chỗ với ông, hai người cũng không nói
chuyện trao đổi gì nhiều. Hàn Lục Hải cởi xong áo khoác liền trực tiếp
đi tới bàn ăn, trong khi Hàn quản gia ở bên cạnh lấy tờ báo chiều đưa
đến cho ông.
Vì Hàn Lục Hải chỉ cúi đầu tập trung đọc báo, nên An Sơ Hạ cũng không phải nói chuyện nhiều với ông, điều này làm cô nhẹ
lòng hơn một chút.
Quả nhiên đôi lúc biết càng ít càng tốt, ngược lại biết nhiều chỉ thêm phiền phức.
”Ăn xong rồi đọc không được sao, ăn trước đi.” Khương Viên Viên vừa nói,
vừa bỏ một con tôm đã lột vỏ xong vào trong bát của Hàn Lục Hải.
An Sơ Hạ bị dị ứng với hải sản, điểm này, cô và Hướng Mạn Quỳ giống nhau,
Khương Viên Viên cũng ghi nhớ, bà liền gắp vào trong bát của cô một cái
cánh gà.”Cảm ơn Mẹ.” An Sơ Hạ nói xong, cúi đầu ăn cánh gà, không nói thêm nữa.
”Mẹ sai tiểu tử kia đi lên gọi con, tại sao nó còn chưa xuống?” Khương Viên Viên cau mày nói: “Hàn quản gia, ông đi lên xem xem tiểu tử kia tại sao vẫn còn chưa xuống.”
”Vâng, thưa phu nhân.” Hàn quản gia đang chuẩn bị lên tầng, vừa lúc Hàn Thất Lục cũng đang bước xuống cầu thang.
Anh thay một bộ quần áo ở nhà, rộng thùng thình, còn thêm chút xộc xệch,
nhưng mái tóc nâu kết hợp cùng đôi mắt sâu thẳm như hồ nước khiến anh
trông vẫn giống như chàng hoàng tử.
Quả nhiên câu nói kia chỉ
thích hợp với những người có nhan sắc, đã đẹp trai hay là xinh gái thì
dù có mặc trang phục gì nhìn cũng vẫn đẹp.
”Thiếu gia, cậu muốn uống chút gì không?” Hàn quản gia cung kính hỏi.
”Nước dừa đi.” Hàn Thất Lục vừa nói, vừa ngồi vào bên cạnh An Sơ Hạ. Ngay sau đó anh lại nhìn về phía người giúp việc đang lấy nước dừa đưa cho Hàn
quản gia nói: “Hôm nay ở trường học tại sao lại không thấy Đông Vũ? Lúc
luyện tập cũng là không thấy cậu ta, bạn cậu ta nói Đông Vũ xin nghỉ
phép, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Hàn quản gia bước tới, vừa đưa
cho Hàn Thất Lục ly nước dừa vừa trả lời: “Thằng bé có chút cảm mạo,
sáng sớm đã nói đầu óc choáng váng, tôi để thằng bé đó ở nhà nghỉ ngơi.
Cảm ơn thiếu gia đã quan tâm.”
Khương Viên Viên vừa nghe thấy,
vội vàng nói: “Sao phải cám ơn? Bọn chúng là bạn học, nên quan tâm lẫn
nhau. Hàn quản gia, ông chính là quá để ý thân phận rồi, điều này đối
với Đông Vũ không tốt lắm. Thằng bé ăn cơm tối chưa? Gọi nó tới đây cùng ăn đi.”
An Sơ Hạ cũng ân cần nhìn Hàn quản gia. Cô và Lưu Đông
Vũ coi như là có quen biết một chút, nhưng cũng không biết Lưu Đông Vũ
hôm nay bị bệnh xin nghỉ, điều này khiến trong lòng cô có chút áy náy.
”Thằng bé đã ăn cháo rồi, hiện tại vừa uống thuốc nên có lẽ hơi buồn ngủ.” Hàn quản gia đáp lại, đậy nắp bình nước đưa cho người giúp việc.
Lúc Khương Viên Viên vừa mở miệng nói Hàn quản gia không nên quá để ý thân
phận, Hàn Lục Hải đột nhiên bỏ tờ báo sang bên cạnh ngẩng đầu nói: “Hàn
quản gia, ông giúp tôi tìm địa chỉ gia đình của Tổng giám sát họ Uông
tại châu Úc, người lúc trước cùng tôi ký văn kiện.”
Hàn quản gia
đang muốn trả lời, Khương Viên Viên đã mở miệng nói trước: “Ông không
nghe Đông Vũ bệnh rồi sao? Cũng nên để Hàn quản gia có thời gian chăm
sóc Đông Vũ, tại sao còn giao phó công việc cho ông ấy?”