Trong lòng cô nghi hoặc càng sâu: “Làm sao vậy?”
”Không có việc gì.” Tiêu Minh Lạc vẫn như cũ ôm chặt cô đến lực đạo cũng không giảm đi chút nào: “Em cũng mệt mỏi rồi, ngủ đi.”
Cô nghi hoặc nháy mắt mấy cái, sau một lúc lâu, cô đột nhiên mở miệng nói: “Tiêu Minh Lạc! Anh hẳn không là đối với em không có hứng thú đi!”
Vốn dĩ là hai người còn đang KISS rất nồng nhiệt nhà, đột nhiên ngừng động
tác, trừ bỏ lời giải thích này, cô không thể tưởng được cái khác rồi.
Lực đạo của Tiêu Minh Lạc ôm cô rốt cục thả lỏng, một giây sau, anh đem
thân thể chính mình hơi hơi dời ra bên ngoài, hai người bây giờ đối diện nhau. Anh há miệng thở dốc, rốt cục vẫn lại là nói: “Em đang nói cái
gì?”
”Chẳng lẽ không đúng sao?” Manh tiểu nam cau chặt mày, xem
ra hơi chút khó chịu: “Anh là đối với em không có hứng thú không phải
sao?!”
Tiêu Minh Lạc sắc mặt lập tức đen thêm một lớp: “Em tại nói bậy bạ gì đó?”
”Em không có nói bậy!” Manh Tiểu Nam hít sâu một hơi: “Nếu không phải đối
với em không có hứng thú, vậy anh vì cái gì đột nhiên... Đột nhiên...”
Cô đột nhiên hồi lâu cũng không có nói ra được đột nhiên cái gì, Tiêu Minh Lạc rõ ràng vươn tay ra, bắt được tay cô. Manh Tiểu Nam chỉ cảm thấy
tay mình đột nhiên bị anh kéo hướng đến bộ vị, trong lòng bàn tay nhất
thời cực nóng một mảnh.
”Hiện tại, em lại vẫn cảm thấy được anh
đối với em không có hứng thú sao?” Tiêu Minh Lạc gắt gao nhìn chằm chằm
ánh mắt cô hỏi. (Gấu: ông cũng cứng quá đó Lạc à, chịu nổi hả *cười
gian*)
”Không... em...” Cô như ở trong mộng mới tỉnh, cuống quít dời tay đi: “Anh là làm sao!”
Tiếng nói vừa ngừng, Tiêu Minh Lạc lại vươn tay ra, đem cô một lần nữa ôm vào trong lòng: “Đừng nói nữa, ngủ đi.”
Cô hít sâu vài lần, miệng không dám nói cái gì nữa, chỉ cảm thấy cái tay kia đến bây giờ vẫn lại là nóng rực.
Thì ra chỉ là vì anh... Quá yêu thương cô.Bên kia, An Sơ Hạ nôn nóng ở trong phòng đi tới đi lui. Đồng hồ báo thức đã chỉ hướng về phía chín giờ, màn đêm dần dần bao phủ, sao trên trời bắt
đầu chơi đùa, thường thường nghịch ngợm nháy mắt. Cô tự nhiên hôm nay
lại không có tâm tình xem trời đêm, khoảng cách Manh Tiểu Nam gọi điện
thoại tới đã hơn một tiếng, trong lòng cô nôn nóng không giảm trái lại
còn tăng.
”Không được! Như vậy tuyệt đối không được!” Cô đột
nhiên từ trong miệng bắn ra một câu như vậy, lấy điện thoại di động cùng áo khoác liền muốn đi ra bên ngoài.
Cô vừa đi ra đến cửa, đã
nghĩ ở đây không thể gọi taxi, mà cô cũng không số điện thoại của tài xế xe taxi. Lúc này lại đi làm phiền Hàn quản gia hoặc là chú lái xe cũng
quá mất lịch sự rồi.
Càng nghĩ, bước chân của cô càng bắt đầu hướng của phòng Hàn Thất Lục đi đến.
Phòng của bọn họ là cách vách, cô đi chưa được mấy bước liền đi tới cửa. Cửa
gỗ màu nâu đỏ gắt gao đóng chặt, không biết bên trong Hàn Thất Lục đang
làm những gì.
”Đần độn, làm phiền anh chỉ càng phiền toái thôi!” An Sơ Hạ ảo não đưa tay lên gõ lên đầu mình một cái, đúng là thật khéo, của phòng trước mặt vốn là đóng chặt chợt đột nhiên đã bị mở ra rồi.
Giật mình kinh hãi không thua gì lúc xem phim ma đột nhiên có người ở bên cạnh thét chói tai.
”A - -” cô nhất thời bị kinh ngạc, theo bản năng kêu một tiếng. Không tồi
đề-xi-ben không cao, nếu không thực sự đem Khương Viên Viên cùng mọi
người gọi hết đến đây.
”Cô hét cái làm gì?” Hàn Thất Lục dụng một loại ánh mắt nhìn cô ngu ngốc: “Còn đang định hét lên nữa sao?”
”Tôi không có!” An Sơ Hạ mặt đỏ lên, không tồi trên hành lang ánh sáng mờ, thấy không rõ.
Hàn Thất Lục chỉ mặc qua áo ngủ, ngực rộng mở, trong tay nhưng lại cầm một cái cốc, xem ra vốn là tính toán xuống lầu châm trà.
”Đợi một chút, cô đứng trước cửa phòng tôi làm gì?” Anh cũng không nóng nảy, một tay cầm cái cái cốc nghiêng người dựa vào cửa miễn cưỡng nhìn cô.
”Tôi...” Cô lúc này mới nhớ tới chính sự, hít sâu một hơi mới tiếp tục nói: “Anh có thể đưa tôi đi tìm Tiêu Minh Lạc cùng Giang Nam không?”