Viết văn xong, cô phát hiện mình vậy mà nước mắt ràn rụa. May mà các bạn học xung quanh đều nghiêm tức làm bài thi, mà giám thị ngồi ở phía sau
cùng của phòng học, nên không ai chú ý tới cô. An Sợ Hạ cuống quýt lau
khô nước mắt, lật qua bắt đầu kiểm tra lại.
Tiếng chuông vang
lên Cuộc thi kết thức, buổi chiều môn thứ nhất thi xong sẽ được vẽ lên
một chấm tròn, sau đó nghỉ giải lao rồi thi môn thứ hai và môn thứ ba.
Nói một tiếng với bạn học xung quanh nói muốn đi WC sau đó vội vàng đi
ra khỏi phòng học. Cô không quên câu nói kia của Ba Tát Lệ “ Buổi chiều
khi nào thi xong môn đầu tiên xuống dưới tìm tôi“.
Trước cô đang lo xem phải đi đâu tìm Ba Tát Lệ, nhưng sau khi ở phòng rửa tay ra
ngoài lại đụng phải Ba Tát Lệ. Bất quá hình như không phải ngoài ý muốn, Ba Tát Lệ chính là đến tìm cô.
Chỉ thấy cô ta dựa lưng vào
tường, nghe được âm thanh của vách ngăn bị mở ra mới chậm rãi ngẩng đầu. Trong nhà về sinh hiện giờ ngoài An Sơ Hạ và Ba Tát Lệ đã không còn bất kì người nào. Ngay khi cô chần chừ không biết mở miệng như thế nào, Ba
Tát Lệ đã mở miêng trước nghiêm túc uy quyền nói: “ Tôi là muốn tới hỏi
cô một chuyện, cô nhất định biết đến, hy vọng cô nói cho tôi biết.”
Cuối cùng, cô ta vẫn vì sĩ diện bổ xung một câu: “ Nếu như cô không nói, tôi tự nhiên cũng có biện pháp để người khác nói cho tôi biết, tôi chỉ là
muốn dùng ít sức mà thôi.”
An Sơ Hạ từ trước đến nay rất ghét
loại người nói năng quang co lòng vòng. Vừa ngẩng đầu, cô chống lại ánh
mắt của Ba Tát Lệ, sau đó liền đi đến bồn rửa tay mở vòi nước. Âm thanh
nước từ vòi chảy ra hỗn loạn mà âm thanh của An Sợ Hạ lại ôn hòa: “ Có
gì muốn hỏi tôi cứ nói thẳng đi. Tôi mà biết, thì sẽ tôi sẽ nói cho cô
biết. Dù sao... Tôi không muốn coi cô là kẻ địch”
Lời này nghe cực
kỳ buồn cười, An Sơ Hạ chán ghét Ba Tát Lệ, trong lòng cô rất rõ ràng.
Ba Tát Lệ trong lòng cũng rõ ràng. Đúng là kỳ thật từ sâu thẳm trong nội tâm, cô thật sự vẫn lại là không hy vọng cùng Ba Tát Lệ trở thành kẻ
thù. Không, phải nói là cô không hy vọng cùng bất kỳ ai trở thanh kẻ
thù.
Thấy An Sơ Hạ thoải mái như vậy, Ba Tát Lệ cũng không nói
thêm gì nữa, trực tiếp hỏi: “Tôi cũng muốn hỏi chính là, mối tình đầu
của Thất Lục là ai? Chẳng lẽ không phải cô?”
An Sơ Hạ hô hấp đột nhiên có chút thay đổi. Cô đột nhiên lại nghĩ tới Hướng Mạn Quỳ. Ở
trong lòng Hàn Thất Lục Hướng Mạn Quỳ cũng còn là giữ lấy vị trí quan
trọng nhất? Nói cách khác, lúc cô hỏi anh năm ngoái vì sao không tham
gia dã ngoại, anh sẽ không bộc sự đau lòng như vậy.
Mặc dù chỉ là trong nháy mắt cô vô tình thấy được, lúc đấy anh thật khổ sở.
An Sơ Hạ trầm mặc, Ba Tát Lệ càng thêm khẳng định An Sơ Hạ biết mối tình
đầu của Hàn Thất Lục là ai, càng khẳng định An Sơ Hạ tuyệt nhiên không
phải người đó.
Mặc kệ thế nào, cô ta nhất định phải biết mối
tình đầu của Hàn Thất Lục rốt cuộc là ai, hình dạng thế nào, tên gọi là
gì, hiện tại người ở chỗ nào. Nói chung, cô chính là muốn biết!
”Cô tại sao không trả lời? Cô nhất định biết người đó là ai, nói cho tôi biết!” Ba tát lệ thanh âm của có vẻ có chút bức.
Mà An Sơ Hạ nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp. Lại dương hai mắt lên nhìn về
phía Ba Tát Lệ, ánh mắt đã là bình tĩnh không thể nào bình tĩnh hơn Khóe miệng liên cong lên, cô lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, cái này là cấm kỵ, Tôi không thể nói cho cô biết.”