Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 70: Chương 70: Nam Sinh Đó Có Thiện Cảm Với Cô?




An Sơ Hạ ánh mắt nghi ngờ nhìn ra cửa, há hốc mồm nói: “Các anh đến đây làm gì?”

Lăng Hàn Vũ nở một nụ cười: “Nhìn bộ dáng lúc này thì cậu chắc đang ghét tôi lắm! Tôi đi đây! Đừng ai cản tôi!”

Hắn xoay người rời đi, An Sơ Hạ vẻ mặt đầy ngơ ngác nhìn hắn, nhưng cũng không ngăn cản. Tiêu Minh Lạc thì lại càng ung dung, vì một chút ý định ngăn cản hắn cũng chả thèm đếm xỉa đến.

”Này!” Hắn đột nhiên tức giận xoay người lại trừng mắt nhìn An Sơ Hạ và Tiêu Minh Lạc: “Tôi bảo hai người không cản thì hai người cũng không cản lại thật sao?''

Tiêu Minh Lạc đứng khoanh tay trước ngực vẻ mặt khinh thường nói: ''Chính cậu nói đừng ai cản, sao giờ lại cáu?''

''Tôi...” Lăng Hàn Vũ biết mình đuối lí, quay mặt lại, vẻ mặt không vui.

Bất đắc dĩ thở dài, An Sơ Hạ hỏi: ''Tìm tôi có việc gì sao?'' Cô bây giờ đã cố thay đổi cách nói,mà không phải hỏi 'các anh tới đây làm gì? '

Lăng Hàn Vũ nhún vai: “Chúng tôi chỉ là nghe nói cô đạt điểm tối đa toàn khối, cố ý đến chúc mừng cô. Thế nào? Cô có muốn cùng chúng tôi đến Atlantis để chúc mừng không? Chỗ đó có rất nhiều mỹ nữ nha... không đúng không đúng, rất nhiều trai đẹp.”

”Đi chết đi!” Tiêu Minh Lạc một tay đẩy Lăng Hàn Vũ ra, thay bộ mặt tươi cười nói: “Chúng tôi chỉ là tới nhắc nhở cô, phải cẩn thận Mạc Hân Vi. Việc sáng nay Hàn Vũ đã nói với tôi rồi, sau này cô không thể nhường nhịn như vậy được, phải học cách đáp trả. Có chuyện gì không giải quyết được có thể đến tìm chúng tôi.''

Hắn nói vẻ mặt rất thành khẩn, nhưng An Sơ Hạ lại bị ánh mắt thành khẩn kia nhìn đến sợ hãi.

”Các anh... vì sao lại giúp tôi?” Hai người này và Hàn Thất Lục đều là bạn tốt, bất luận mà nói, họ thật chẳng có lý do gì để giúp cô nha.

Thấy biểu tình nghi ngờ của An Sơ Hạ, Tiêu Minh Lạc vội vàng giải thích: ''Là Hàn phu nhân nói chúng tôi giúp cô, Thất Lục đôi khi có tùy hứng một chút, bất quá, trong lòng của hắn thật ra vẫn vô cùng... lương thiện.”

Nghe hắn nói vậy, An Sơ Hạ mới nhẹ nhàng thở ra. Nghĩ thầm Khương Viên Viên quả thật rất quan tâm cô, vẫn còn tìm cho cô hai đồng bọn của Hàn Thất Lục.

''Ừ.'' Cô gật đầu, cũng chẳng biết nên nói gì.

”Sơ Hạ.” Một nam sinh từ trong phòng học bước ra, hắn là Giang Thần Xuyên, chính là người không phục cô, kết quả tự mình thua cuộc. Thứ làm An Sơ Hạ cảm thấy kỳ quái là, trong lớp hình như không có người, nhưng hắn vẫn còn chưa đi. Nên nhớ rằng, hắn là người rất hoạt bát nha. Mặc dù ở trong lớp này không đến hai ngày, nhưng cô đã hoàn toàn hiểu được gần hết cả lớp.

Mọi ngày tan học, hắn thường là người đầu tiên xông ra khỏi lớp. Hôm nay là bị làm sao vậy?

”Bạn học Thần Xuyên, sao cậu còn chưa về?” Cô nghiêng đầu, thân thiện nhìn hắn cười cười. Nói tóm lại, cô đối với người khác đều là rất dịu dàng, nhưng ngoại trừ... Hàn Thất Lục. Còn bên cạnh cô bây giờ đang có hai kẻ dở hơi, dù thế nào cô vẫn không ưa được bọn họ

Hoặc là bởi vì không thể nào có chút thiện cảm với Hàn Thất Lục a.

Bị An Sơ Hạ cười như vậy, Giang Thần Xuyên có chút cấp bách, mặt không tự giác đỏ lên. Tay lại khẩn trương không biết nên để đâu.

”Tôi nói cậu này, cậu có chuyện gì thì nói nhanh đi, chúng tôi có chuyện quan trọng muốn nói với Sơ Hạ.” Tiêu Minh Lạc liếc mắt một cái liền nhìn ra cậu nam sinh này có thiện cảm với An Sơ Hạ. Thật ra An Sơ Hạ và tên ngốc này cũng không phát hiện ra.

Quay đầu trừng mắt nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Tiêu Minh Lạc, cô có lỗi cười cười: “Ngại quá, họ là vậy a.”

ܡ+Ezo)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.