“Người nào! Là ai làm!” Khương Viên Viên thanh âm có vẻ giận không kiềm được.
”Con không biết.” Manh Tiểu Nam thấu quá mà nói: “Dù sao người trước hết hãy mang vị thỏ tiểu tinh cùng đến đây đi!”
Khương Viên Viên bình thường cùng Manh Tiểu Nam đều là người vô tư nhưng chân
chính gặp chuyện gì thì lại bình tĩnh ổn trọng mà giải quyết.
Bà
nói một câu “Sơ Hạ, đợi mẹ” sau đó liền cúp điện thoại. Tuy nhiên chỉ là một câu nói lại khiến cho An Sơ Hạ tâm lập tức liền yên ổn xuống.
”Cậu nói... Có thể không có vấn đề gì chứ?” Manh Tiểu Nam chần chờ hỏi.
An Sơ Hạ cười nhẹ một tiếng: “Vừa rồi, mình còn cảm thấy thế giới đều đã
sụp đổ rồi. nhưng bây giờ mình lại thấy chuyện đã không còn gì đáng ngại nữa rồi. Yên tâm đi người Hàn gia không một ai là ngồi không cả.”
Nhưng là mãi cho đến một giờ sau Khương Viên Viên mới đến. Lúc này các học
sinh khác đề đã hóa trang, thay y phục xong xuôi đang ngồi lại đọc lại
lời kịch diễn lại lần nữa tiểu phẩm trước khi lên sân khấu.
Chỉ có An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam hai vẫn còn trong phòng “ vô công rồi nghề”đáng lo mà.
”Tiểu Sơ hạ!” Khương Viên Viên thanh âm từ cửa gọi vào thành công hấp dẫn mọi người chú ý.
”Vị phụ huynh này...” Không đợi Khương Viên Viên bước ra bước đầu tiên hội
trưởng hội học sinh liền đi lên ngăn cản:“ Trường học có quy định, người lên sân khấu biểu diễn tối đa chỉ có thể mang một người vào hậu trường
người này...”
cô ta mặt lộ vẻ khó xử nhìn bốn người phía sau
Khương Viên Viên. Khương Viên Viên Hàn quản gia nhà tạo mẫu tóc thầy hoá trang, còn có... Bị Mạnh Tiểu Nam nói thành thỏ tử tinh con thỏ tiểu
thư.
”Mẹ.” An Sơ Hạ vội vàng đi lên phía trước.
Này một tiếng mẹ khiến cho tất cả mọi người ở đây hiểu ra vị này chính là mẹ cô.
Khương Viên Viên bốc hỏa nhìn cái người hội trưởng hội học sinh kia liếc mắt
một cái, trực tiếp lấy điện thoại cầm tay ra, bấm một số điện thoại:“Tôi đã xin chỉ thị hiệu trưởng để cho ông ta nói với cô nói cho cô
hay.”
Nói xong Khương Viên Viên liền đem di động ném đến cô gái phía bên kia.
Khí phách!
Chỉ có thể dùng cái này từ để hình dung Khương Viên Viên giờ phút này.
”Đưa váy cho tôi.” Con thỏ tiểu thư sóng nước chẳng xao đối với An Sơ Hạ
nói, tựa hồ đối Khương Viên Viên thái độ quá quen thuộc.
Manh Tiểu Nam vội vàng chạy lên túi lớn chứa váy chuyển qua cho cô ta.
Cô hiện tại rốt cục cũng hiểu vì cái gì mà con thỏ tiểu thư lại được người khác gọi là con thỏ tiểu thư rồi.
Con thỏ tiểu thư cầm túi lớn liền đi theo Hàn quản gia Khương Viên Viên còn lại lôi kéo An Sơ Hạ đi tới ghế dựa trống ngồi xuống, trước mặt cô bàn
hóa trang lúc này hỗn độn những phấn son, hai người theo sau Khương Viên Viên trực tiếp đem tất cả gạt sang một bên, đam chiếc rương nhỏ vừa
mang đến để phía trên bàn.
”Vẫn còn một giờ đúng không?” Khương
Viên Viên nói xong, nhìn nhìn xung quanh, tiện đà nhìn hai vị kia liếc
mắt một cái: “Thời gian có đủ không?”
Hai người kia thuộc kiểu người hành động sau khi nói thẳng câu “Tôi đảm bảo” liền bắt đầu làm việc.
Hai cái hộp nhỏ bị thần tốc mở ra, cái gọi là Ma Tước tuy nhỏ ngũ tạng đều
đủ bên trong tất cả đều đồ để làm kiểu tóc cùng hoá trang gì đó cái gì
cần có đều có.
Manh Tiểu Nam trái tim thấp thỏm lúc này mới xem như thoáng để xuống.
Nhưng mà lúc này Khương Viên Viên lại kéo Manh Tiểu Nam tới một góc hẻo lánh mới dừng bước.
Không đợi Khương Viên Viên mở miệng Manh Tiểu Nam liền mở miệng trước nói:“Bá mẫu, con biết người muốn hỏi điều gì. Trong thời gian chờ người tới
con đã quan sát rất kĩ rồi thật nhìn không ra là ai đã làm. Chuyện này
sợ là chỉ có thể ngậm bồ hòn rồi.”
Khương Viên Viên sắc mặt càng thay đổi có chút không cam lòng hỏi han: “ Không có ai nhìn thấy sao?”
Manh Tiểu Nam lắc lắc đầu: “Bên trong người nhiều như vậy sẽ không ai chú ý. Hơn nữa, người kia cũng có khả năng là thừa dịp buổi chiều không có ai
đã ra tay rồi.”
Khương Viên Viên nặng nề mà hít thở mấy hơi: “Người Hàn gia ta như thế nào có thể ngậm bồ hòn!”
Manh Tiểu Nam thở dài: “Nhưng là cũng chỉ có thể như vậy rồi. Bất quá có câu nói như thế nào? Người đang làm trời đang nhìn người kia sẽ có một ngày sa lưới. Việc chúng ta cần làm bây giờ là đem váy sửa lại thật tốt
người nói vị thỏ tử tinh tiểu thư kia có thể đem váy trong khoảng thời
gian ngắn như vậy sửa được sao?” Khương Viên Viên ánh mắt kiên định nói: “Nếu cô ta không thể như thế toàn bộ thế giới liền không có ai có thể
rồi. Từ từ con vừa rồi nói thỏ tử tinh?”
Manh Tiểu Nam sững sờ một chút: “Chẳng lẽ, cô không gọi là thỏ tử tinh sao?”
“...”
Thời gian rất nhanh qua đi.
Trong lúc đó bên trong phòng mọi người đang xem xét lại kĩ trang phục cùng
lớp trang điểm trên mặt ai cũng bắt đầu nhao nhao suy đoán rốt cuộc An
Sơ Hạ có quan hệ thế nào với những người kia. “Tôi như thế nào cảm thấy
được... Bọn họ quan hệ không tầm thường kia?” Cô gái A có chút ăn vị
nói: “Như thế nào giống như toàn bộ nam nhân trên thế giới đều vây quanh cô An Sơ Hạ a? Thật khó chịu!”
”Cô còn không biết sao?” Trong
trang phục dân tộc, cô gái thấp giọng nói: “Cái kia ngọn đèn sư cũng là
đạo diễn giới Thái Đẩu Tôn Tử, anh tại truy An Sơ Hạ kia!”
”Thật sao?” Cô gái A mở to hai mắt nhìn thần tình không dám tin.
”Uh - -” Manh Tiểu Nam vạn phần khó chịu đi tới cô vừa vào cửa liền nghe
thấy hai nữ sinh bên cạnh cửa nói nộ khí lập tức liền xông lên: “Sau
lưng nói huyên thuyên không sợ đau đầu lưỡi a!”
Manh Tiểu Nam
động thủ đánh Hứa Niệm Niệm chuyện tình thế nào mọi người đều biết hai
cô gái nhìn đến người đến là Manh Tiểu Nam vội cúi đầu chột dạ tránh ra.
”Thật sự là một đám đàn bà ba hoa!” Manh Tiểu Nam hung hăng trợn trừng mắt
tiện đà thần tốc đi tới trước mặt An Sơ Hạ, thấp giọng nói: “Con thỏ
tiểu thư bên kia đã hoàn thành xong hêt rồi không cần lo lắng.”
An Sơ Hạ gật đầu: “Ừ.”
”Finnish!” Thầy hoá trang cầm trong tay bàn chải bỏ lại trong rương, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Vừa rồi Manh Tiểu Nam chỉ lo nói với cô tình hình cái váy hiện tại nghe
thầy hoá trang vừa nói lập tức nhìn về phía mặt An Sơ Hạ.
”Đều nói hoá trang sư tương đương trang điểm dung nhan sư, lời này một chút cũng không giả!” Manh Tiểu Nam thán phục nói.
Ca ngợi mà nói đối bất luận ai cũng đều đã áp dụng, thầy hoá trang kia lập tức mặt mày hớn hở nói: “Quá khen. An tiểu thư bản thân đã rất đẹp rồi, ta chẳng qua là dệt hoa trên gấm thôi.”
Thầy hoá trang kia quả
thực là người biết nói chuyện, một câu nói đã đem An Sơ Hạ cùng chính
mình ra khen ngợi rồi. Nhưng kĩ thuật hóa trang của cô ta cũng thật là
cao siêu, kia trang dung hóa, chỉ có thể dùng “Ngủ hàm xuân thủy sắc mặt như nõn nà” để hình dung rồi.
Kinh như thiên nhân.
Từ ngữ này lại dụng để hình dung An Sơ Hạ, Mạnh Tiểu Nam cảm thấy quá tuyệt.“Sơ Hạ, cậu thật đẹp mà!” Manh Tiểu Nam nâng cằm lên, giống cái hoa si
một dạng nhìn cô nói. Một câu này, An Sơ Hạ vốn dễ đỏ mặt bên tai đều đã nóng lên, giận dữ nói: “cậu đúng là tối hoa ngôn xảo ngữ!”
”Là
thật sự đẹp.” Nhà tạo mẫu tóc Khương Viên Viên mời đến khẽ cười nói:“Tôi đã từng làm tóc cho rất nhiều minh tinh, Từ tiểu thư cũng đã trang
điểm cho bọn họ, nhưng một người đẹp tự nhiên như tiểu thư đây thật hiếm thấy. Chúc cô biểu diễn thuận lợi, chúng tôi đi trước.