Editor: Ngọc Minhh
Beta: NhoxPanda2
Nghe xong lời nói của Khương Viên Viên, An Sơ Hạ cảm thấy có chút tò mò. Hàn Thất Lục loại người kỳ quái này, làm sao có thể không đi tham gia hoạt
động là cố tình sao? Anh là không có khả năng vì muốn yên tĩnh để học mà không đi.
Bất quá lại quản chuyện của anh! Nhưng... nếu cô lần
này cũng để cho Khương Viên Viên gọi điện xin nphép nói không đi tham
gia, Khương Viên Viên có thể đồng ý hay không? Hay là cảm thấy cô lười
biếng? Ai nha! Chuyện này nên làm thến nào cho phải?
An Sơ Hạ
khó khăn đưa ra quyết định, Khương Viên Viên nghi hoặc nhìn cô một cái
nói: “Tiểu Sơ Hạ, con hẳn là lần này cũng không muốn tham gia? Là sợ mệt sao? Sợ thì công cần cố gắng đi.”
”Con...” An Sơ Hạ muốn nói là cô muốn ở nhà để có thời gian học bài, đúng là ánh mắt Hàn Thất Lục vẫn nhìn cô chằm chằm, làm cho cô có vài phần khẩn trương, trong nháy mắt
đã không biết nên nói như thế nào rồi.
Bộ dáng ấp a ấp úng của
An Sơ Hạ để cho Khương Viên Viên càng thêm khẳng định là cô không muốn
đi, vì thế rất bao dung nói: “Không đi liền không đi, là để cho ta gọi
nói chuyện với hiệu trưởng đúng không? Kỳ thật việc này Thất Lục hoặc là Hàn quản gia đều có thể làm. Bất quá... Nếu tiểu Sơ Hạ con tín nhiệm ta như vậy, ta nhất định sẽ cùng hiệu trưởng nói chuyện ggiúp con!”
”Không, không, không!” An Sơ Hạ liên tục xua tay nói: “Không cần nói cho hiệu
trưởng, chỉ cần gọi cho chủ nhiệm lớp là tốt rồi. Chủ nhiệm lớp nói, bảo cha mẹ gọi điện là có thể nghỉ rồi.
”Cha mẹ?!” quả là nhà văn có thâm niên trong nghề, chỉ là một lời nói Khương Viên Viên vội bắt lấy
một từ trong câu này làm trọng điểm, ví như lần này, bà liền bắt giữ đến chỗ trọng điểm từ “Cha mẹ“.
Lúc đầu An Sợ Hạ còn không biết làm
sao, Khương Viên Viên đột nhiên bổ nhào qua, đầm đìa nước mắt nước mũi
mà nói: “Tiểu Sơ Hạ, mẹ yêu con chết mất! Con bây giờ thật sự coi mẹ như người nhà thật sự của con, mẹ rất cảm động, thực sự cảm động!!!”
Vài người yên lặng một lúc lâu không nói gì.... Biết tính Khương Viên Viên
bình thường rất trẻ con, nhưng làm sao có thể trẻ con đến như vậy,
haizz.... TAT
”Này! Chúng ta không có nhiều thời gian, còn không mau tới cuộc thi? Muốn cảm động cũng phải tìm đúng thời điểm chứ?” Hàn
Thất lục 'Thiện ý' nhắc nhở. Có đôi khi anh thật là chịu không nổi tính
khí của mẹ mình! Thật không biết mẹ anh lúc trước làm sao mà nuôi anh
lớn được đến nhường này!
Khương Viên Viên lúc này mới như ở
trong mộng tỉnh lại, trên mặt lại vẫn mang theo hàng nước mắt, buông An
Sơ Hạ ra rồi nói nói từng chữ từng câu: “Tiểu Sơ Hạ, hai chữ 'Cha mẹ'
này đối với ta thật quý giá, nên chuyện này ta nhất định làm tốt!”
An Sơ Hạ đã khôi phục lại bình tĩnh, nhàn nhạt gật gật đầu nói: “Tốt, như thế phiền người rồi... Mẹ.”
Nói ra chữ “ mẹ” này, đối với cô mà nói làm Ba Tất Lệ lâm vào tình huống
thật sự cực kỳ gian nan. Đúng là cô chỉ có thể lấy phương thức này bày
tỏ cảm tạ với Khương Viên Viên thôi.
”Không biết xấu hổ!” Ba Tất Lệ không hờn giận nhỏ giọng than thở một tiếng, nhưng không ai nghe được lời mắng thầm của cô ta.
”Bất quá nói ra thật sự là đáng tiếc, hàng năm hoạt động dã ngoại đều dàn
anh chị năm hai khởi xướng hoạt động này, nghe nói buổi tối còn lựa chọn người khác phái ngủ cùng một chỗ. Nghe qua đã thấy thích rồi.”
Khương Viên Viên nói một câu bâng quơ làm cho Hàn Thất Lục ngón tay hơi động.
Chỉ thấy đáy mắt anh xẹt qua một tia sáng lạnh, lạnh nhạt nhìn về phía
Khương Viên Viên, vô cùng bá đạo mà nói: “Không được giúp cô ấy xin
phép.”