Tiến vào phòng khách, dưới ánh đèn sáng ngời, Hướng Mạn Quỳ nhíu mày
ngồi trên ghế salon, Hàn quản gia đang giúp Hướng Mạn Quỳ bôi thuốc.
”Ui...” Hướng Mạn Quỳ hít vào một hơi: “Hàn quản gia, ông nhẹ tay chút có
được hay không? Trước đây tôi cùng Thất Lục đi xe đạp ngã rách da đầu
gối, kỹ thuật bôi thuốc lúc đó tốt hơn bây giờ rất nhiều.”
An Sơ
Hạ có ngu xuẩn đi nữa cũng biết Hướng Mạn Quỳ nói lời này rõ ràng là để
cho cô nghe thấy. An Sơ Hạ cũng không muốn như ý của cô ta, nhưng vẫn
không nhịn được cắn chặt hàm răng. Tuy rằng trên mặt mang theo nụ cười
xán lạn như cũ, nhưng con ngươi lại sâu thẳm. Biến hoá nhỏ bé, bị Hướng
Mạn Quỳ thu hết vào đáy mắt.
Cô ta đắc ý khoé miệng cong cong: “Cô tên là gì?”
Thấy Hàn Thất lục không ở phòng khách, An Sơ Hạ mỉm cười đi tới Hướng Mạn
Quỳ đang ngồi đối diện trên ghế salon, mùi thuốc mỡ truyền tới chóp mũi
của cô, chọc cho An Sơ Hạ buồn nôn một trận.
”Ta, a, tên Sơ Hạ,
Hạ, Sơ, a, a, Sơ Sơ.....” (đang nhai) An Sơ Hạ khẽ nhíu mày: “Cô và Hàn
Thất Lục trước đây rất thân sao? Nhưng tôi tại sao không có nghe anh ấy
nhắc qua cô?”
Hướng Mạn Quỳ khoé miệng càng cong lên: “Tôi cùng
Thất Lục....A!” Cô ta khinh thường một tiếng, mặt mũi hồng hào bỗng có
chút xám lại.
”Thật có lỗi, Hướng tiểu thư, vừa nãy hoa mắt, tay
có chút run.” Hàn quản gia xin lỗi đứng lên: “Thuốc là loại tốt nhất,
chỉ là thương tổn tới gân, tĩnh dưỡng mấy ngày là được rồi.”
An Sơ Hạ biết Hàn quản gia đây là cố ý, cố ý không muốn để cho Hướng Mạn Quỳ nói tiếp.
”Gọi điện thoại cho quản lý của cô đi, hỏi cô ta xem có phải sắp đến rồi
không.” Hàn Thất Lục không biết lúc nào tiếng nói từ trong phòng ngủ
phát ra, thay đổi một bộ quần áo màu lam nhạt ở nhà. Vừa vặn cùng An Sơ
Hạ mặc thân váy màu lam nhạt, thật xứng đôi.
Tuy rằng An Sơ Hạ
không có chú ý tới điểm này, nhưng Hướng Mạn Quỳ chắc chắn chú ý tới.
Nhìn An Sơ Hạ cùng Hàn Thất Lục, giữa hai người nhìn lướt qua, vẻ mặt
thản nhiên: “Thất Lục, tôi cảm thấy, vẫn là quần áo màu đen thích hợp
với anh.”
”Luôn mặc màu đen cũng quá u ám, không phải sao? Gọi
điện thoại đi.” Hàn Thất Lục cũng không muốn cùng với cô ta nhiều lời,
chỉ là đi tới bên người An Sơ Hạ ngồi xuống: “Nhìn em xem, không có chút chú ý vệ sinh, nhanh đi rửa sạch tay, trơn bóng như cặp 'móng giò'
kìa.”
Lúc nói lời này, Hàn Thất Lục cau mày, nhưng vầng trán của anh cũng không có chút chán ghét nào, ngược lại toàn là sủng nịch.
An Sơ Hạ có chút không vui lườm anh một cái, vừa vặn đứng dậy, nhìn thấy
Hướng Mạn Quỳ, liền bỏ đi ý nghĩ bé ngoan đi rửa tay. Ngược lại duỗi ra ' móng giò ' kéo cổ áo Hàn Thất Lục lại: “Anh nói ai là móng giò?”
Hàn Thất Lục mới vừa thay quần áo liền nhiễm phải hai cái “ móng giò “..... Thật sâu nhìn An Sơ Hạ một chút, lông mày của anh giật giật, cuối cùng
khóe miệng cũng giật giật: “Người ngoài ở đây, em nghe tôi một lần, đi
rửa tay, ngoan.”
Lời nói này làm trong lòng An Sơ Hạ thoải mái,
nhìn đến Hướng Mạn Quỳ tay có chút run, chu mỏ một cái, cô cười hì hì
đứng lên đi rửa tay, còn hát một bài.
Hàn quản gia vừa vặn dọn
dẹp xong hòm thuốc, thấy Hàn Thất Lục lần này rõ ràng thái độ, trong mắt có thêm một phần thoả mãn. Thiếu gia, rốt cục có thể làm được việc hìan toàn quên Hướng Mạn Quỳ đó rồi.
Thấy Hàn quản gia rời đi khỏi
phòng khách cất hòm thuốc, vẻ mặt Hướng Mạn Quỳ biến đổi, bị thương mà
nhìn Hàn Thất Lục: “Thất Lục, anh cố ý như vậy phải không?”