Atlantis là quán bar luôn luôn mở trong 24h, vậy nên cho dù là ban ngày cũng có không ít những thiếu gia con nhà giàu vô đây uống rượu tán gái.
”Thiếu gia, bây giờ là ban ngày sao người lại qua đây?” Người phụ trách quán bar - Will, nhìn thấy Hàn Thất Lục xuất hiện, không khỏi giật mình. Tỉ lệ Hàn Thất Lục xuất hiện ở Atlantis vào ban ngày ở giữa tuần hầu như bằng không.
Hàn Thất Lục đi vòng qua hắn, ngồi xuống bên cạnh quầy bar, không để ý đến Will.
”Cho ta một Whisky.”
Vừa ngồi xuống đã trực tiếp gọi rượu, điều này làm cho Will càng thêm cảm thấy kỳ quái, muốn tiếp tục đi lên hỏi có chuyện gì xảy ra thì Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ đi tới.
”Tiêu thiếu gia, Lăng thiếu gia, Thất Lục thiếu gia làm sao vậy? Sao có cảm giác không thoải mái lắm?” Nhìn thấy hai người bọn họ xuất hiện, Will đè thấp thanh âm hỏi bọn hắn.
Hai người nhìn nhau một cái, Tiêu Minh Lạc mở miệng nói: “Dùng năm chữ thì có thể hình dung hắn đã xảy ra chuyện gì.”
Will suy nghĩ sâu xa một lúc rồi nói: “Chẳng lẽ là... lo lắng về cuộc thi*?”
”Không!” Lăng Hàn Vũ tiếp lời nói: “Là... chuyện của em gái hắn*!”
* Chỗ này không biết mình dịch đúng không nữa. Bạn nào rành tiếng Trung dịch giúp mình nghĩa từ này với “考试挂科” và “关你妹事” nha ^^
Will lập tức im lặng.
”Được rồi, cậu làm việc cần làm đi, ở đây để chúng tôi xử lý.” Tiêu Minh Lạc không trêu Will nữa, trực tiếp để hắn đi.
Trong nháy mắt, Hàn Thất Lục đã rời khỏi quầy bar đến trước mặt bọn họ, trong tay còn một ly Whisky.
”Hai người thật mạnh mẽ a. Không chỉ có tốc độ phản ứng chậm, tốc độ đi lại cũng không phải là chậm bình thường a!” Hắn nhăn mặt lại, ngửa đầu uống cạn toàn bộ rượu trong ly.
Lăng Hàn Vũ nhức đầu, nhỏ giọng nói: “Thất Lục a, người xưa thường nói, mượn rượu giải sầu lại càng thêm sầu a...”
”Sao lại nhìn tôi với ánh mắt như thế? Đừng đùa!” Để ly rượu đặt lại trên bàn, Hàn Thất Lục vẻ mặt khinh thường.
Lăng Hàn Vũ nhún vai, cất cao giọng nói: “Hai người nói chuyện đi, tôi đi lấy rượu uống. Đúng rồi, Minh Lạc, cậu uống gì?”
”Lấy tôi một ly sữa bò.”
”Cái gì?” Khóe miệng Lăng Hàn Vũ không tự giác run lên một chút.
Tiêu Minh Lạc giơ tay lên giải thích: “Tôi không thể uống rượu, nếu hai người đều uống rượu, ai đưa hai người về?”
Lăng Hàn Vũ khẽ nhíu mi, xoay người hướng quầy bar đi tới.
”Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ không uống rượu, đúng rồi...” Hàn Thất Lục đắc ý nói: “Tôi vừa nghĩ sẽ gọi cho Mạc Hân Vi đến Atlantis. An Sơ Hạ chết chắc rồi!”
Tiêu Minh Lạc trong lòng trách móc, đã nói là không được nhắc đến An Sơ Hạ, lại tự mình nói ra đầu tiên.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt không biểu hiện gì, hỏi: “Cậu kêu cô ta tới làm gì? Cô ta không phải luôn tự nhận là bạn gái cậu sao?”
Ngồi xuống sô pha gần đó, Hàn Thất Lục vẻ mặt đắc ý nói: “Nếu lần này cô ta làm việc tốt, có lẽ tôi có thể cho cô ta một cơ hội.”
”Một cơ hội? Thất Lục, cậu không đùa đi? Với ánh mắt của cậu làm sao có thể vừa ý với loại người như Mạc Hân Vi? Nghĩ lại Hướng Mạn Qùy mối tình đầu của cậu, Mạc Hân Vi sao có thể sánh được!”
Không khí trong nháy mắt lạnh xuống.
Đáng chết! Tiêu Minh Lạc trong lòng mắng chính mình một câu. Cư nhiên trong lúc vô ý lại nhắc đến điều cấm kỵ... Lần này chắc chắn sẽ chết vô cùng khó coi!
Mắt nhìn quầy bar bên kia, Lăng Hàn Vũ cư nhiên đang học hỏi được kỹ thuật pha rượu ở quầy bar. Xem ra không thể trông cậy vào tên tiểu tử kia rồi.
Đang do dự không biết nên nói gì để giảm bớt không khí, một mỹ nữ đi tới...