Edit: Thùy Linh
Beta: Sam Sam
Vốn tưởng rằng
người như Hàn Thất Lục không tùy tiện đáp ứng giúp cho người khác, kết
quả Hàn Thất lục quả thật không nói hai lời đã đáp ứng. Còn lưu loát gọi thầy giáo tới sắp xếp cho Manh Tiểu Nam trở về.
Cùng Manh Tiểu Nam từ biệt xong, An Sơ Hạ trong lòng thoáng có chút ít khó chịu.
”Tại sao anh không giúp em nhiệt tình như vậy?” Cô đá một cái, hòn đá nhỏ bên chân bị đá ra một khoảng cách ngắn.
”Cô ấy không phải bạn tốt của em sao?” Hàn Thất Lục hỏi, đột nhiên khóe miệng nhếch lên: “Em ghen sao?”
”Đùa gì vậy!” Cô chỉ là khó chịu vì Hàn Thất Lục luôn thích dùng các loại áp bức keo kiệt mà trêu cô thôi...
”Thất Lục thiếu gia.” Thầy giáo mang theo một học sinh nữ đi tới phía bên này.
”Có chuyện gì sao?” Liếc mắt đưa tình bị quấy rầy, Hàn đại thiếu gia thoáng có chút không vui, nhưng kìm lại.
”Là như vậy. Năm nay hoạt động thám hiểm giống những năm qua, chia làm ba
người một tổ. Nguyên bản cậu cùng bạn học An Sơ Hạ, còn có nữ sinh đây
là một tổ, có một vài học sinh trở về, nên cứ xếp tạm như vậy. Đây là
bạn cùng nhóm hai người, hãy làm quen với nhau.” Thầy giáo nói xong, đem nữ sinh kéo đến phía trước: “Như thế mọi người làm quen đi, tôi còn có
chuyện đi trước.”
Thấy Hàn Thất Lục không có đáp lời, An Sơ Hạ cuống quít khom người chào với thầy giáo: “Được thầy giáo, phiền thầy rồi.”
”Ừ.” Vị thầy giáo kia gật đầu, xoay người rời đi.
Thu ánh mắt từ người thầy giáo, An Sơ Hạ bắt đầu đánh giá nữ sinh mà thầy
giáo mang tới. Nữ sinh bộ dáng thật đáng yêu, giống những con búp bê
được trưng bày trong tủ. Tóc màu ánh vàng, cuốn đuôi, cùng khuôn mặt
trái xoan vô cùng đẹp.
Bất quá nữ sinh xem ra giống như rất sợ cô, cứ lánh lánh trốn trốn, vẫn không dám cùng cô đối diện, lại không dám nhìn Hàn Thất Lục.
”Bọn họ cũng thật là, hai người một tổ sẽ chết
sao? Lại còn đưa thêm người tới.” Hàn Thất Lục không vui, lạnh lùng liếc nữ sinh kia một cái, chỉ thấy người nữ sinh kia toàn thân phát run, tựa hồ muốn khóc.
”Thực xin lỗi...” Nữ sinh hốc mắt sớm đã phiếm hồng, đáng thương tội nghiệp.
”Anh làm sao nói chuyện như vậy...?” An Sơ Hạ đẩy Hàn Thất Lục một phen,
tiến lên một bước kéo nữ sinh: “Không sao đâu, cô đừng nghe anh ta nói
lung tung. Anh ta nói chuyện là như vậy, chưa bao giờ trải qua đại não.”
”Này... An Sơ Hạ!” Hàn Thất Lục khó chịu: “Làm sao em nói như vậy?”
”Được rồi! Anh đi chơi việc của anh đi, đại thiếu gia!” An Sơ Hạ không nói
hai lời đem Hàn Thất Lục đẩy ra. Hàn Thất Lục không vui nhún vai, xoay
người rời đi, từ đầu đến cuối không nhìn nữ sinh kia một cái.
Với anh mà nói, những gì anh không cần, liền là đồ bỏ đi. Thậm chí so với đồ bỏ đi càng thêm không quan trọng, cái nào cũng khinh thường.
”Xin chào, tôi gọi là An Sơ Hạ.” An Sơ Hạ một lần nữa đi đến trước mặt nữ sinh, thân thiện vươn tay ra.
”A, phải không?” Nữ sinh ánh mắt cong lên, nở nụ cười. Có điều nụ cười ấy khiến An Sơ Hạ dựng tóc gáy.
Kỳ quái, vừa rồi cô không phải bị một nụ cười doạ đến sợ chứ?
”Cô tên là gì?” An Sơ Hạ cố gắng xem nhẹ cái loại cảm giác nghi hoặc này.
”Tôi tên là gì, có liên quan đến cô sao?” Nữ sinh lạnh lùng nói, sự khác biệt làm An Sơ Hạ líu lưỡi...
”Này, tôi... Tôi chỉ là...” Trong lúc này An Sơ Hạ cũng không biết trả lời
như thế nào. Cô ta tên gì quả thật không có liên quan gì tới cô, nhưng
cô cũng là xuất phát từ tấm lòng mà...