Nhìn mãi cũng không có bất luận ảnh hưởng gì đến TV, An Sơ Hạ khinh bỉ
mà lườm một cái: “Cái khách sạn này! TV không thấm nước làm gì?!”
Lại nhìn chằm chằm màn hình TV mấy lần, cô đi vào phòng vệ sinh tìm khăn
mặt, đi ngang qua cái gương lớn, nhìn thấy chính mình, nhẹ buông tay,
khăn mặt rơi xuống đất.
Trong gương, cô gái tóc tai bù xù, con
mắt sưng húp, quần áo cũng lộn xộn không thể tả. Đây....là cô, An Sơ Hạ
sao? Lắc lắc đầu, làm mấy động tác, người trong gương cũng lắc lắc đầu,
cùng với cô làm động tác giống nhau.
Không sai....Kẻ giương nanh vuốt múa này chính là cô.
Trong đầu nhớ lại một hồi trên TV thấy Hướng Mạn Quỳ ngăn nắp xinh đẹp, cô
nhất thời lại bắt đầu tự ti. Loại tâm tình này chỉ lưu lại ba giây. ba
giây sau......An Sơ Hạ cầm bàn chải đánh răng sạch sẽ, sau đó rửa mặt,
còn ngắm nghía kiểu tóc một hồi.
Rất nhanh, một An Sơ Hạ thuần
khiết lại xuất hiện trên gương. Nhìn thấy bên cạnh tủ còn có rất nhiều
mỹ phẩm, cô rụt rè đưa móng tay nhỏ đến.... Lại rụt trở về.
Trang điểm cái gì, còn chưa phải lúc, cô là một học sinh, cần trang điểm sao?
Nhướng mắt lên, cô khẽ cười, khom lưng nhặt khăn mặt dưới đất, nhảy nhót ra
khỏi phòng vệ sinh. Sau đó, bất đắc dĩ lau nước vừa nãy cô dội lên TV.
Cô mới không cần ghen! Ghen?.... Đang lau TV bỗng tay cứng đờ, vừa nãy cô nhắc tới chữ ghen này sao?Không có!
Cô ngơ ngác một lúc, điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên. Vốn
là chuẩn bị bỏ xuống, sau đó nhìn trở lại sợ Mạnh Tiểu Nam nói những lời lãng phí, nhưng nghĩ lại, lúc này không giống ngày xưa, coi như bây giờ là phú bà, lập tức nhấn nút nhận cuộc gọi.
”Mẹ nó! Cậu lại dám
nhận điện thoại! Bỏ xuống gọi lại cho tớ!” Bên kia truyền đến âm thanh
của Mạnh Tiểu Nam. Không chờ An Sơ Hạ phản ứng lại, đã ngắt điện thoại,
chỉ truyền đến tín hiệu báo máy bận, sau đó trên màn ảnh liền biểu hiện
nút đỏ chót: đã kết thúc.
Cái gì gọi là lộn xộn? Cái này kêu là lộn xộn!
Bĩu môi ngồi trên ghế salon, đem khăn lau tiện tay ném một cái, gọi điện
thoại di động cho Mạnh Tiểu Nam: “Tớ nói, đồng chí Mạnh Tiểu Nam có thể
có chút tiền đồ hay không?”
”Cậu là phú bà cũng không cần giáo
huấn, cái này gọi là no không biết đói bụng, đói liền nhớ no. Giống tớ
lo việc nhà đã không nhiều lắm, coi như làm mất đi một phân tiền, tớ
cũng sẽ đau xót mặc niệm một tháng.” Một ngày nào đó tiết thể dục sẽ làm bộ xin nghỉ bệnh ngồi xổm trên bồn cầu đau toàn thân.
”Câm
miệng!” An Sơ Hạ hít sâu một hơi: “Tớ hỏi cậu, nếu như một cô gái vì một tên đàn ông cùng một người phụ nữ khác rất thân mật, cô gái kia liền
điên điên khùng khùng không biết mình đã làm gì, như vậy, có thể nói lên điều gì?”
Nói xong câu đó cô suýt chút nữa hôn mê, thế nhưng tốt xấu gì cô cũng nói xong rồi.
Bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, đột nhiên rối loạn lên: “Oaaa! Lão
đại, cậu không phải là ghen chứ?! Bởi vì Đại thiếu gia Thất Lục ở bên
ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt? Khó trách tớ hỏi giáo viên chủ nhiệm sao cậu không đi học thì nghe nói cậu cùng vị đại thiếu gia kia đi Mỹ.”
Xạm mặt.....cô đã cố ý nói vòng vòng như thế, còn có thể đoán ra ' cô gái
kia ' chính là mình. Quả nhiên tìm một người hiểu rõ mình chính là bản
thân tự thổ lộ rồi.