Không phải là... Điều kiện gì xấu xa chứ?
An Sơ Hạ đỏ mặt, tình cảnh khi nãy thoáng hiện lên trong đầu cô.
Thế nhưng, Hàn Thất Lục lại nói: “Làm người giúp việc của tôi một tháng. Chỉ đơn giản như vậy.”
Người giúp việc...
An Sơ Hạ lẳng lặng nhìn mặt Hàn Thất Lục, anh chàng này...chẳng lẽ muốn
quay lại như trước kia sao? Lúc bắt đầu, cô đến nhà họ Hàn, khi nhập học ở Tư Đế lan, Hàn Thất Lục cũng tuyên bố với mọi người, cô chẳng qua chỉ là người giúp việc của anh.
Mặc dù sau đó, tất cả mọi người đều biết cô lấy thân phân vị hôn thê của Hàn Thất Lục để đi học...
Trong lòng cô nảy sinh một cảm xúc mà bản thân cô cũng không hiểu nổi đó là gì.
”Được.”
Không cần nhiều lời, cô chỉ nói một chữ “Được“. Tại sao lúc này cô đột nhiên muốn cùng Hàn Thất Lục bắt đầu lại một lần nữa.
Cô không phải là thánh nữ, không có biện pháp gì quên được khi Hàn Thất
Lục mất trí nhớ, đối xử với cô lạnh lùng như băng, càng không có cách gì quên được ánh mắt anh nhìn Hướng Mạn Quỳ, đầy rung động và dịu dàng.
Đã như vậy, hãy để tất cả bắt đầu lại từ đầu đi!
Coi như cho Hàn Thất Lục một cơ hội, cũng là cho chính bản thân mình một cơ hội.
Ngược lại Hàn Thất Lục không ngờ rằng An Sợ Hạ sẽ dễ dàng đồng ý như vậy,
nhưng nếu đã đồng, cô lập tức trở thành người giúp việc riêng của anh.
”Rất tốt.” Hàn Thất Lục gật đầu, ánh mắt đan xen vào nhau nhìn cô.
Đôi mắt của anh, vẫn luôn luôn bình tĩnh như thường lệ, giống như anh chắc
chắn cuối cùng cô nhất định sẽ trở lại bên anh. Bình tĩnh thờ ơ như vậy, tại sao vẫn khiến người ta mắc kẹt lại trong đó?
Hàn Thất Lục, anh nhất định trở thành vua rồi, đúng không?
Tuy nhiên, động tác kế tiếp của Hàn Thất Lục lại khiến cho An Sơ Hạ không
nói lên lời. Anh cư nhiên tiến tới trực tiếp bế cô lên, cô nhất thời say sẩm mặt mày.
Trong khi An Sơ Hạ vẫn còn choáng váng, Hàn Thất Lục đã đặt cô lên trên giường lớn.
Vua cái gì chứ! Anh chàng này, chính là lưu manh giả danh người tốt! Thật sự là đồ lưu manh!
”Anh tính làm gì?!” Bị anh đặt trên giường, An Sơ Hạ lập tức chống khuỷu tay xuống giường muốn bật dậy.
Nhưng cô chưa kịp ngồi dậy, thân thể Hàn Thất Lục đã đè xuống, trong nháy mắt cánh tay anh bao quát, giữ thật chặt khuỷu tay cô trong tay mình.
Nhất thời, bầu không khí dường như đầy hoa hồng nở rộ khắp mọi nơi, mơ hồ và ái muội, lây lan, tràn lan...
”Anh...”
”Suỵt...” Hàn Thất Lục chỉ phát ra âm thanh như vậy, giữ cánh tay cô và siết lại thật chặt, dĩ nhiên cũng sẽ không làm cô đau.
Hai người nằm đối diện với nhau, An Sơ Hạ mở to hai mắt, còn Hàn Thất Lục
chỉ im lặng rồi nhắm mắt lại, đôi hàng mi dài cong vút phủ xuống khiến
cho bất cứ cô gái nào cũng phải ghen tị. Nhìn anh nhắm mắt lại, giống
như một cậu bé ngoan ngoãn hiền lành.
Cũng may, An Sơ Hạ vẫn còn lưu lại chút lý trí.
”Buông ra... Tôi phải về phòng ngủ.” An Sơ Hạ không an phận liên tục động đậy.
Hàn Thất Lục đành mở mắt, kèm theo một chút áp bức nói: “Làm người giúp
việc của tôi, chẳng lẽ em không dỗ bản thiếu gia ngủ rồi mới đi à? Em
như vậy, không phải không đủ năng lực làm việc hay sao?
Lớn như vậy rồi... thật sự đây là lần đầu tiên cô nghe nói làm người giúp việc còn phải dỗ chủ nhân ngủ!
Nhất định là cố ý!
An Sơ Hạ dừng lại hồi lâu, rốt cục mới mở miệng nói: “Nhưng mà...”
”Không thể nhưng mà.” Hàn Thất Lục nói như định đóng cột cắt ngang lời cô, tiếp đó anh nhắm mắt lại một lần nữa.
Phòng của Hàn Thất Lục rất rộng, lại vô cùng thoáng đãng, khiến căn phòng có
chút lạnh lẽo. Tuy điều hòa không khí cũng chưa bật, nhưng Hàn Thất Lục
lại cảm thấy toàn thân đều rất ấm áp.
Màn đêm đã buông xuống, phía chân trời xuất kiện những vì sao lấp lánh, hơi thở của Hàn Thất Lục cũng trở nên đều đều bình ổn.
Vốn dĩ An Sơ Hạ định đợi Hàn Thất Lục ngủ rồi rời đi, nhưng sau đó cô lại
không thể xác định anh đã ngủ say hay chưa, chỉ có thể nín thở chờ đợi.
Nhưng bất ngờ, mí mắt cô đã bắt đầu đấu tranh, dần dần, mí mắt càng ngày càng nặng trịch, cuối cùng hơi thở của cô cũng trở nên đều đều.
Hai người, hơi thở hoà quyện, ôm nhau cùng ngủ rất say.
Sáu tiếng sau...
”Kỳ lạ thật, tại sao hôm nay tiểu Sơ Hạ còn chưa xuống?” Khương Viên Viên vừa ăn sandwich vừa mơ hồ tự nhủ.
Bình thường An Sơ Hạ xuống lầu rất đúng giờ, còn hôm nay, dường như đã vượt quá thời gian hàng ngày.
Hàn quản gia nghe thấy vậy, vội vàng nói: “Tôi lên đó xem một chút, có thể Thiếu phu nhân đã ngủ quên.”
”Ôi! Không cần!” Khương Viên Viên đứng lên, một tay cầm vẫn sandwich, nói:“Tôi tự lên đó xem một chút, ông đi xem Đông Vũ đã dậy chưa, nếu dậy rồi thì mang cháo cho thằng bé ăn.”
Hàn quản gia đang muốn từ chối,
Khương Viên Viên đã bước đến cầu thang đi lên lầu. Bất đắc dĩ ông chỉ
còn cách nghe theo lời của bà.
Khương Viên Viên hân hoan bước
từng bước lên lầu, hôm nay Hàn Lục Hải muốn nghỉ ngơi, cho nên không đi
làm, lát nữa bà chuẩn bị đi mua sắm cùng với ông. Đã một thời gian dài
Hàn Lục Hải không đi dạo phố mua sắm cùng bà, giống như cuộc sống của
người bình thường.
Khương Viên Viên đi tới trước cửa, cửa phòng vẫn đóng chặt, bà giơ tay gõ cửa một cái, bên trong không có chút động tĩnh gì.
Có lẽ là tối hôm qua thức khuya, nên ngủ quá say giấc sao?
Nghĩ như vậy Khương Viên Viên liền trực tiếp mở cửa ra.
Bà bước vào căn phòng, vốn cho là An Sơ Hạ còn đang ngủ hoặc đang rửa mặt
trong nhà tắm. Nhưng điều nằm ngoài dự kiến của bà chính là, trên giường của An Sơ Hạ trống rỗng, ngay cả chăn gối đều là bằng phẳng, hoàn toàn
không có dấu vết có người nằm ngủ.
Sóng não của Khương Viên Viên
ngừng lại trong giây lát, tiếp theo bà ngay lập tức ý thức lại, vội vàng chạy vào phòng tắm. Nhưng trong phòng tắm cũng trống không...
Chẳng lẽ...
Ánh mắt Khương Viên Viên chợt loé sáng lên, giống như con thú đang đói đột
nhiên phát hiện được con mồi, toàn bộ khuôn mặt đều tràn ngập vui mừng.
Nhưng vừa mừng lại vừa sợ.
”Tự nhiên... lại không thấy ai.” Khương Viên Viên lẩm nhẩm, sau khi kìm chế lại nội tâm đang kích động, ma xui quỷ khiến thế nào bà lại bước tới
cửa phòng Hàn Thất Lục.
Cửa phòng chỉ khép lại, chứ không đóng.
Hàng vạn hình ảnh trẻ con không nên nhìn xuất hiện thoáng qua trong đầu
Khương Viên Viên. Những ý nghĩ này thôi thúc bà không có gõ cửa, mà giơ
cánh tay run rẩy đẩy cửa trực tiếp bước vào. (Ôi Viên tỷ đúng là....sắc
nữ:3)
”Bang” --- Chai nước khoáng rơi xuống mặt đất vang lên tiếng thất thanh.
Lòng dạ Khương Viên Viên đang vô cùng hồi hộp, bị âm thanh kia doạ suýt chút nữa bay mất hồn vía. Mà hai người đang ôm nhau trên giường kia, hiển
nhiên lúc này cũng nghe thấy âm thanh đó. Hàn Thất Lục mơ màng mở mắt,
đập vào mắt anh chính là khuôn mặt đầy kinh ngạc của An Sơ Hạ.
Gần trong gang tấc.
Tối hôm qua, hai người cứ ôm nhau ngủ như vậy.
”Con...” Trầm mặc mấy giây, An Sơ Hạ chợt ngồi bật dậy.
”Cạch” -- Một tiếng động nữa lại vang lên, âm thanh phát ra từ phía cửa, đương nhiên là Khương Viên Viên đã giơ tay đóng cửa lại.
Dường như An
Sơ Hạ cùng Hàn Thất Lục đồng loạt nhìn ra phía cửa, nhìn thấy người đứng đó, sắc mặt hai người cũng trở nên sửng sốt.
An Sơ Hạ phản ứng lớn hơn so Hàn Thất Lục, cả khuôn mặt nhất thời đều nhuộm đỏ, run rẩy nói: “Mẹ... Không phải là như mẹ nghĩ.”
Mặc dù trong lòng Khương Viên Viên đã phần nào đoán được An Sơ Hạ có thể sẽ ngủ ở đây, nhưng khi nhìn thấy tình huống này, bà vẫn vô cùng sốc.