Ed: Bích Thảo
Beta: Ngọc Duyên + La Pluie
”Tóm lại, An Sơ Hạ, cô về lớphọc trước đi. Chuyện này tự chúng tôi có thể
giải quyết.” Tiêu Minh Lạcđưa tay vỗ xuống vai An Sơ Hạ an ủi.
Mặc dù anh nói với An Sơ Hạ là rấtdễ dàng, nhưng cô có thể nhìn thấy sự nghiêm trọng trong đáy mắt Tiêu Minh Lạc.
Chuyện này, khẳng định không giốngTiêu Minh Lạc nói, giải quyết dễ dàng như vậy. Chỉ dựa vào ba người bọn họ, cóthể không?
”Em trở về đi học đi.”Hàn Thất Lục kéo tay An Sơ Hạ: “Đây là mệnh lệnh, em là người giúp việc.”
Ra lệnh... không thể nào khôngtuân theo.
Mặc dù trong lòng cô rất muốngiúp bọn họ, nhưng phân tích thế nào đi nữa, cô là ai đây, dù muốn cũng khônggiúp được.
Lúc cô chuẩn bị rời đi, cánh cửaphòng học âm nhạc bị người khác thô lỗ đẩy
vào. Cánh cửa đụng vào vách tường,phát ra một âm thanh nặng nề.
”Đang trong giờ học, các côcác cậu tại sao không ở phòng học?” Người đến là
thầy Hiệu trưởng, saulưng ông còn đi theo vài giáo viên nữa.
Hiển nhiên, những người này xuấthiện vào thời gian này ở đây tuyệt đối không phải là trùng hợp.
Muốn bắt đầu sao? Trò chơi giếtgà dọa khỉ...
Hàn Thất Lục đáy mắt thoáng quamột tia lạnh lùng sắc bén, anh mím môi lại,
bước nhanh đi lên phía trước:“Tôi nói... Thời gian đi học các ông không
làm việc của mình, đi tới địabàn của tôi làm gì?”
Kiêu ngạo!
Từ ngữ này vẫn chưa đủ để dùng”đến nơi” để hình dung về Hàn Thất Lục.
Học sinh can đảm đến mức dám nóivới bọn họ như vậy, nhiều người vẻ mặt dần
tối sầm lại. Hiệu trưởng vội ho mộttiếng, làm ra dáng vẻ uy nghiêm nói:“Chúng tôi muốn quét sạch phòng họccũ, nơi này sắp bị cải trang thành
phòng dự trữ tài liệu, mấy người các cậu,nhanh chóng trờ về lớp học!”
An Sơ Hạ chú ý tới, lúc nói lờinày, một vài giáo viên bao gồm cả hiệu
trưởng, đều đang nắm chặt tay. Điều nàycó thể nói lên bọn họ... Rất lo
lắng?
”Thân thể không thoải mái,cho nên ở chỗ này, tôi cũng không tính trở về phòng học.” Hàn Thất Lụcchân giẫm ở trên ghế, một tay nâng
cằm khinh bỉ nói: “Trừ phi các ông đemtôi trở về.”
”Cậu...” Hiệu
trưởng tứcgiận, trình độ giải quyết khó khăn của Hàn Thất Lục thuộc loại cao thủ, cũngchính vì vậy, bọn họ mới nhất định bắt đầu hành động từ
anh.
Mồ hôi lạnh, từ trên trán Hiệutrưởng rơi xuống.
”Cô!” Thầy Hiệu trưởngđưa tay chỉ hướng An Sơ Hạ, nghiêm mặt nói: “Còn không mau trở về phòng học?”
Đối phó Hàn Thất Lục lúc này khókhăn quá lớn, vì bảo toàn thể diện, thầy
hiệu trưởng dĩ nhiên chỉ lựa chọn AnSơ Hạ - bởi cô là người tương đối dễ dàng đối phó.
Nhưng ông đã bỏ lỡ một điều!
Hàn Thất Lục
một tay kéo An Sơ Hạlại, kéo cô về phía sau lưng mình, sắc mặt lạnh lùng hướng về phía ông nói:“Ngoại trừ tôi, không ai có thể chỉ tay về phía
cô ấy. Ngay cả mẹ tôi cũngcoi cô ấy là con gái ruột của bà, thân phận
hay địa vị của cô ấy so với mẹ tôingược lại còn cao hơn.”
Đối mặt với những lời này, sắc mặtHiệu trưởng biến thành màu đen trong nháy
mắt. Ông quên mất An Sơ Hạ và Hàn ThấtLục có quan hệ, cũng quên mất mối
quan hệ giữa An Sơ Hạ và nhà họ Hàn, hơn nữacô còn là con nuôi của An
Dịch Sơn!Như vậy, ông dường như đã đắc tộivới tất cả mọi người.
Nhưng nếu việc đã đến nước này,ông không còn cách nào khác, nhướng mày, mặt
nghiêm túc đối với Hàn Thất Lụcnói: “Mấy người các cậu trốn tiết ở chỗ
này nói chuyện phiếm hút thuốc lá,còn để ý tới nội quy nhà trường không? Mấy người các cậu, nếu không muốn đi học,toàn bộ mọi người theo tôi đến sân trường chạy bộ! Không có lệnh của tôi khôngcho phép dừng lại!”
”Hiệu trưởng.” LăngHàn Vũ mặt đầy vui vẻ đến gần ông ta, bật cười khanh khách hỏi: “Xin hỏi,đây là phạt chúng tôi chạy sao?”
Ngay cả Hàn Thất Lục cũng bị phạtchạy, những người khác sẽ an phận. Thầy
Hiệu trưởng đảo mắt một vòng, quả quyếtgật đầu: “Dĩ nhiên. Đi học trốn
tiết, tôi nhớ không nhầm, trốn tiết chỉ phạtcác cậu chạy bộ, điều này đã coi như là nhân nhượng lắm rồi.”
”Ồ?” Lăng Hàn vũ gật đầuliên
tục, nụ cười trên mặt không giảm: “Mấy người chúng tôi mệnh nhỏ, chạyđến mệt chết cũng không sao. Nhưng tôi nhớ, lần trước Thất Lục bị phạt
chạy, làlúc học tiểu học năm thứ ba. Khi đó cậu ấy không hiểu chuyện,
thả phấn viết vàocốc nước của giáo viên, vì vậy thầy giáo kia liền phạt
cậu ấy chạy một vòng sântrường. Sau đó thầy đoán thế nào?”
Mồ hôi lạnh từ trên trán thầy Hiệutrưởng ròng ròng chảy xuống, những giáo viên khác đứng sau lưng ông hung hăngnuốt nước miếng một cái.
Một thầy giáo nhát gan, run rẩynói: “Cũng không phải là chúng tôi phạt các cậu chạy bộ...”
Đừng nói Hàn Thất Lục, coi nhưlà Lăng Hàn Vũ mất đi nửa cọng tóc, Lăng gia cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua chobọn họ.
Thầy Hiệu trưởng hung hăng đậpvào người thầy giáo nhát gan kia một cái, tiếp theo hít sâu một hơi, lấy hếtdũng khí nói: “Chẳng lẽ tôi phạt chạy các
cậu có làm sai chỗ nào sao? Cònkhông mau đi?!”
”Còn không mau đi” bốnchữ mạnh mẽ phát ra, lần này Hiệu trưởng đã sẵn sàng chấp nhận dù
bất cứ giánào. Hàn Thất Lục hiểu rõ, người sợ chết như thầy Hiệu trưởng
cũng dám làm thếnày, có thể nói rõ “Phía trên” gây áp lực không nhỏ.
An Dịch Sơn...
Khoé miệng Hàn Thất Lục vòng lênmột nụ cười lạnh như băng, tiếp theo dẫn đầu đi lên phía trước, mấy người kiađành phải đuổi theo.
Ngay cả Hàn Thất Lục cũng đi rangoài, An Sơ Hạ cũng chỉ nhắm mắt theo sau. Phạt
chạy như vậy, không phải là lầnđầu tiên cô đã trải qua, coi như rèn
luyện thân thể!
Nhưng cánh tay cô, đột nhiên bịnắm lại.
An Sơ Hạ chợt dừng bước, quay đầu nhìn về phíangười nắm cánh tay cô — đó là thầy Hiệu trưởng.
Thầy Hiệu trưởng vẻ mặt buồnthiu nhìn An Sơ Hạ nói: “Bạn học An Sơ Hạ, cô
cảm thấy... lần này tôikhông phải làm quá đáng đúng không?”
Nếu
đang ở trường học bình thường,trốn tiết cộng thêm công khai khiêu khích
thầy giáo, chỉ phạt chạy một chútchính là đã nhân từ rồi. An Sơ Hạ cười
khan một tiếng rồi nói: “Không có,thưa thầy, là chúng em làm sai. Chúng
em nên đi chạy bộ, hi vọng thầy có thểtha thứ cho chúng em...”
Nghe An Sơ Hạ nói như vậy, sắc mặtthầy Hiệu trưởng mới miễn cưỡng từ từ trở nên nhẹ nhàng.
”Vậy em có thể đi chưa,thưa thầy?” An Sơ Hạ cẩn thận nhìn sắc mặt thầy Hiệu
trưởng hỏi. Cô khôngphải là Hàn Thất Lục, là một học sinh không có lễ
phép cô không làm được.
”Dĩ nhiên có thể. Điđi.” Thầy Hiệu trưởng gật đầu liên tục, các giáo viên còn lại liên tục laumồ hôi lạnh đang chảy trên trán.
Khi An Sơ Hạ ra khỏi phòng họcâm nhạc, Hàn Thất Lục ba người đã sớm chạy
trên sân trường. Nói là chạy, nhưngcó thể dùng “đi bộ” để hình dung.
Thấy An Sơ Hạ xuất hiện ở sân trường,ba người rối rít chạy tới.
Lăng Hàn Vũ nhanh nhẹn mở miệngtrước hỏi: “Sao cô lại tới đây? Lão già kia còn dám bắt cô tới chạy bộ?”
”Ngay cả các anh cũng bị phạtchạy, tôi dĩ nhiên phải chạy.” An Sơ Hạ quay đầu nhìn sang phía khác, oántrách nói: “Đều tại các anh, tranh cãi với thầy giáo nha!”
”Em không hiểu.” HànThất Lục nhướn đôi lông mày đẹp
đẽ lên, nhìn vào mắt An Sơ Hạ nói: “Nếunhư chúng tôi không phản bác lại, sớm muộn cũng sẽ bị bọn họ tóm được cái đuôi.”