Hàn Thất lục lấy nước nóng gội đầu, nước rất nhanh từ trong vòi chảy ra, chảy thành vòng tròn trong bồn.
Anh đưa tay qua, tiếp lấy nước ấm, nhanh chóng cúi đầu vùi mặt vào trong
lòng bàn tay, cảm xúc lạnh lẽo làm cả người anh run lên. Ngẩng đầu nhìn
chính mình trong gương, nhìn lướt qua như vậy mà có vẻ mê hoặc?
Anh lắc lắc đầu, đại khái phải có một chút cảm tình mới có thể cảm thấy
được sự mê hoặc, người bình thường nhất định hiểu sai đi. Hàn Thất Lục
rất nhanh lại tắm tiếp, son môi không thấm nước tính năng quá tốt, cứ
thế không xóa bỏ được, sau cùng anh lại có chỉ số thông minh không tồi,
đi tìm một lọ nước tẩy trang chuyên dụng.
Đáng thương cho chai
nước tẩy trang kia mấy trăm đồng một lọ, liền như vậy bị coi làm hệ
thống cung cấp nước uống. Thứ đó thật không tồi, sau khi dùng nước tẩy
trôi sạch sẽ, Hàn Thất Lục vẫn lại là Hàn Thất Lục, không có biến thành
người mù.
Hàn Thất Lục đi ra khỏi nhà vệ sinh, trực tiếp đi đến
trước mặt Hướng Mạn Quỳ, anh theo bản năng vỗ vào đầu Hướng Mạn Quỳ,
nhưng ngược lại Hướng Mạn Quỳ có vóc dáng cao, so với anh cũng không
thấp hơn bao nhiêu, lấy tay vỗ đầu cô, nhìn dường như là không được hay
cho lắm.
Anh nghi ngờ đây là một thói quen của chính mình, nghĩ lại vấn đề, anh đổi thành nhéo mũi Hướng Mạn Quỳ.
”Anh đi đây, em nhớ nghỉ ngơi sớm một chút.” Hàn Thất Lục cười nhạt một cái, anh rất ít cười, nụ cười tươi tắn xem ra cũng có chút không tự nhiên.
”Hay em đưa anh đi xuống lầu.” Hướng Mạn Quỳ chủ động đề xuất muốn đưa anh đi ra ngoài.
Nhưng Hàn Thất Lục khoát tay: “Vốn là muốn để em đi lên phòng, em lại đưa anh xuống thật bất tiện, thôi được rồi em nghỉ ngơi đi, ngủ ngon.”
Sau khi nói một tiếng ngủ ngon, anh lập tức đi đến cửa, sau khi mang giày
xong nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài. Sau lưng vang lên âm thanh đóng
cửa, anh đứng dựa vào vách tường xuất thần một hồi lâu. Cũng nói là xuất thần, chẳng bằng nói là chạy xe không có vẻ tập trung.
Bởi vì
mỗi cửa nhà cách âm rất hiệu quả, cho nên trên lầu cực kỳ yên tĩnh, yên
tĩnh đến dường như là nghe được tim của mình đập. Vừa rồi có thể trong
nháy mắt anh mất đi hứng thú với Hướng Mạn Quỳ, nhưng điều này cũng
không có nghĩa là nơi kia của anh đã rục rịch mà chịu thu về. Thứ kia
vẫn như cũ tại kêu gào, anh chỉ cảm thấy toàn thân đều nóng rát.
Hàn Thất Lục hít sâu một hơi, thần tốc đi xuống lầu dưới. Bên ngoài vẫn y
như cũ, ngẫu nhiên đi ngang qua mấy người mới từ công viên đi chơi trở
về, cũng vội vội vàng vàng về nhà, không ai buổi tối nóng nực như vậy
đứng ở bên ngoài cho muỗi đốt.
Xe rất nhanh biến mất ở trong bóng tối, Hướng Mạn Quỳ thu hồi tầm mắt, kéo bức màn cửa rồi đi trở về phòng ngủ. Đại khái là bây giờ cô vẫn chưa có đủ lý do để trói buộc anh, nếu
không một người bình thường, đối với người đàn ông huyết khí mạnh mẽ như vậy, không thể nào trở thành củi khô, mang theo bao nhiêu cháy bỏng
kiên quyết rời đi như vậy (Sam: cháy bỏng ở đây là nói về vấn đề đó đó
=.