An Sơ Hạ sửng sốt một chút, lập tức nói rằng: “Em gái nhỏ, em cũng phải cẩn thận khi ôm tỷ tỷ của em nha. Cô ta không phải như em nghĩ, tốt
bụng như vậy đâu.””
Tiểu cô nương kia sửng sốt một chút, quay
đầu nhìn Hướng Mạn Qùy. Hướng Mạn Quỳ trừng An Sơ Hạ một cái nói: “Cô
nói những điều xấu về tôi, không sợ tôi sẽ trả thù cô sao?”
Dứt
tiếng, cô bé nhỏ kia giãy dụa mấy lần trên người Hướng Mạn Qùy tuột
xuống, vững vàng đứng xuống đất. Tuy rằng vóc dáng phần eo cũng chưa tới người An Sơ Hạ, nhưng xem ra dường như rất có khí lực, giống như đứa bé trai.
An Sơ Hạ vẫn không có phản ứng, đứa bẻ kia đi tới chính là một nắm đấm nhỏ nhắn nện lên bụng cô.
”Ôi.” An Sơ Hạ ôm bụng: “Em......”
Tiểu cô nương kia nhìn thấy dáng vẻ bị đau của An Sơ Hạ, cao hứng vô cùng
cười ha hả: “Ai cho cô nói nói xấu tỷ tỷ của ta, ta đánh chết cô!”
Nói rồi, cô bé nhỏ kia lại muốn đưa tay hướng về trên người cô đánh, An Sơ Hạ vội vã tránh ra.
Một đứa bé, cô lại không thể đánh trả, chỉ có thể né tránh, nhìn về phía
Hướng Mạn Qùy hô lên: “Hướng Mạn Quỳ, cô mau kêu nó dừng tay!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy công nhân viên ở Cô Nhi Viện đang muốn hướng
về bên này cản lại, lại bị Hướng Mạn Qùy dùng tay ra hiệu ngăn lại, còn
cười nói: “Sơ Hạ chính là yêu thích đưa bé này nên mới cố ý làm náo
nhiệt, các người đều có việc bận bịu của mình thì cứ tiếp tục làm đi,
đừng quan tâm nơi này.”
Những kia công nhân viên nghe xong, liền không tiếp tục để ý bên này.
An Sơ Hạ trong lòng âm thầm kêu khổ, tiểu cô nương kia vẫn không có muốn
buông tha cho cô, không ngừng đuổi theo cô kêu gọi: “Đánh chết cô, đánh
chết cô! Cô dám nói xấu tỷ tỷ!”
Cô chỉ là thuận miệng nói một
câu như vậy, lại không nghĩ rằng tiểu cô nương này lại bảo vệ Hướng Mạn
Qùy. Hướng Mạn Quỳ lần trước đến đây đã làm cái gì, để cô bé này như thế bảo vệ cô ta.
Ý nghĩ nghi ngờ chợt lóe lên, bởi vì cô nhìn thấy cô bé kia lại không biết làm sao tìm được một cái xẻng nhỏ. Cái xẻng
nhỏ kia là đồ chơi dùng để đào đất, tuy rằng không sắc bén, nhưng bị
đánh nhất định sẽ rất đau.
Trong lòng cô sợ hãi, vội vã chạy đi, tiểu cô nương kia cũng đuổi theo cô. Chạy dọc theo con đường lót đá
cẩm thạch, cô chạy đến một cái quảng trường nhỏ, tiểu cô nương kia ở
phía sau đuổi theo đến tận cùng không cũng buông.
”Em đừng đuổi
theo nữa......” An Sơ Hạ thở dốc, cô bé này tuy rằng không đuổi kịp cô,
nhưng cô không chạy khẳng định cũng sẽ bị đuổi theo, không thể làm gì
khác hơn là một bên chạy một bên khuyên: “Chị xin lỗi tỷ tỷ của em là
được rồi, em đừng đuổi nữa.”
”Không được! Ta muốn đánh cô! Đánh
chết cô, dám nói tỷ tỷ ta xấu xa này!” Tiểu cô nương kia hình như sức
lực rất dồi dào, không hề có một chút ý muốn dừng lại nào.
Phía
trước là một cái nước nhỏ, bên cạnh trồng rất nhiều cây ngô đồng. An Sơ
Hạ cẩn thận đi ven hồ nước, không quên nhắc nhở bé gái kia cẩn thận một
chút. Có thể cô bé nhỏ kia nhỏ tuổi, ý thức an toàn kém, An Sơ Hạ vừa
mới nhắc nhở, cô đã trượt chân, liền ngã chổng vó, cả người ngã về phía
hồ nước.
”A —— cẩn thận!” An Sơ Hạ kinh ngạc thốt lên một tiếng
chạy đến phía tiểu cô nương kia, tiểu cô nương ở trong nước tõm vài
tiếng, cứu mạng cũng không hét lên được.
”Người đâu mau tới
đây, có người rơi xuống nước rồi!” An Sơ Hạ hô to một tiếng, lập tức cởi nhanh áo khoác ra, nhảy vào hồ nước.
Cái này rửa tay cũng đã
cảm thấy lạnh, mà cô lại cả người nhảy vào, cảm giác lạnh lẽo đến thấu
xương lập tức tràn đầy toàn thân cô. Cô vội vã bơi tới bên người tiểu cô nương kia, đưa tay ôm lấy cô bé, tiểu cô nương theo bản năng cả người
bám trên người cô, An Sơ Hạ chỉ cảm thấy mình động đậy liên tục một lúc
sức lực ở chân cũng không có, không thể làm gì khác hơn là lớn tiếng kêu cứu, dùng sức lực toàn thân vẫn duy trì để mình không chìm xuống.