Edit: Lapluie
Tuy Hàn Thất Lục cảm thấy có chút gì đó không đúng, nhưng tay vẫn mở chiếc túi kia ra, thấy bên tròng là
chiếc hộp màu trắng lớn. Vừa mở hộp ra, mùi thơm xông thẳng vào mũi, anh chăm chú nhìn vào hàng dài những hình trái tim ở trung tâm.
”Cái này...” Hàn Thất Lục chớp mắt, ánh nhìn một lần nữa chuyển đến người An Sơ Hạ: “Cái này không phải em làm đúng không?”
”Không phải tôi.”An Sơ Hạ chuẩn bị giải thích xuất xứ của hộp thức ăn kia, Hàn Thất lục đã cầm chiếc hộp đó cùng với túi ni lông kia ném thẳng vào
thùng rác.
Bất ngờ một nam sinh đứng trong góc hạ giọng nói: “Tôi vừa mới đi đổ rác...”
Nghe thấy âm thanh đó, Hàn Thất Lục lạnh lùng quắc mắt lườm một cái, biểu
cảm của nam sinh kia lập tức biến thành cung kính: “Có thể đi đổ rác
giúp Thất Lục thiếu gia quả thực là vinh hạnh của tôi...”
Hàn Thất Lục lúc này mới thu ánh mắt lại, xoay người trở lại bên cạnh An Sơ Hạ.
”Anh vì sao lại muốn ném đi?”An Sơ Hạ giương mắt kèm theo một tia tức giận.
”Em nhất định phải hỏi nguyên nhân sao?” Hàn Thất Lục đang nói chuyện, bỗng ngừng lại vô tình liếc mắt nhìn Lăng Hàn vũ, rồi nhanh chóng nói tiếp:“Tôi sẽ nói cho em biết nguyên nhân vì sao lại ném đi“.
An Sơ Hạ hít một hơi thật sâu, chờ đợi Hàn Thất lục giải thích.
”Đầu tiên, tôi không cần biết là người nào nhờ em tặng cho tôi, không phải em làm, tôi không cần.”
“...”An Sơ Hạ hoàn toàn sửng sốt, không khí xung quanh tưởng chừng đều ngưng lại.
”Tiếp theo, tôi không muốn em ghen.”
Hàn Thất Lục nói xong, khóe miệng xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt, bổ sung thêm một câu: “Hiện tại đã hiểu rõ chưa?”
”Không đúng!”An Sơ Hạ trừng mắt liếc nhìn Hàn Thất Lục, đôi má dường như không kìm chế được mà đỏ lên: “Anh tới cùng nói hưu nói vượn gì thế?”
”Tôi không có nói hưu nói vượn, tất cả là thật sự.” Hàn Thất Lục tự đắc nói.
”Vậy anh vì sao lại nói dối tôi?”An Sơ Hạ ngưng lại, hít một hơi thật sâu
rồi tiếp tục hỏi: “Vì sao muốn nói dối tôi lý do bị thương.”
Bị thương...
Hàn Thất Lục nhất thời nhớ tới đêm qua An Sơ Hạ đã phát hiện chuyện anh bị thương ở chân.
Lại để tâm đến chuyện này, có thể khẳng định được An Sơ Hạ vẫn cực kỳ quan
tâm anh! Nhận thức được điều đó, Hàn Thất Lục bỗng chốc cảm thấy vô cùng hài lòng.
”Còn có thể vì sao nữa? Đều là sợ em ghen.” Hàn Thất Lục nửa đùa nửa thật.
”Dám nói những lời này ở lớp học, nghe cảm thấy thật sự buồn nôn!” Lăng Hàn
Vũ đột nhiên nói, đồng thời trực tiếp đứng lên đi ra ngoài, vừa đi vừa
nói tiếp: “Con mẹ nó, thật sự buồn nôn!”
Hàn Thất Lục biết Lăng
Hàn Vũ ám chỉ mình, nhưng cố ý phớt lờ lời nói của hắn, đối diện với An
Sơ Hạ tha thiết nói: “Về sau không cần giúp các nữ sinh khác mang đồ gì
đến cho tôi, nhớ kỹ chưa?”
”Vâng”An Sơ Hạ phản xạ có điều kiện
gật gật đầu, một giây sau, Cô mới như thức tỉnh khỏi giấc mộng: “Hàn
Thất Lục! Ai nói với anh tôi sẽ ghen? Anh đã tự mình đa tình rồi!”
”Tự mình đa tình?” Sắc mặt Hàn Thất Lục ngập đầy ý cười, anh nhìn An Sơ Hạ
cười nói: “Nếu tôi tự mình đa tình, vậy tại sao em lại đỏ mặt?”
”Cùng một dang!””Cùng một dạng!”
Mọi người xung quanh bắt đầu ồn ào, vừa lúc này Tiêu Minh Lạc tiến vào,
ngoài cửa đã tụ tấp rất nhiều người, nhao nhao hướng mặt vào bên trong
xem đã xảy ra việc gì. Nhưng vì đó là Hàn Thất Lục, nên chẳng ai dám lại gần xem.
”Xảy ra chuyện gì vậy?” Khuôn mặt Tiêu Minh Lạc ngập đầy nỗi nghi hoặc.
Sắc mặt An Sơ Hạ dường như càng ửng đỏ, thầm mắng một câu “Bệnh thần kinh”
sau đó trực tiếp chạy ra ngoài. Làm cho đầu Tiêu Minh Lạc lại càng thêm
mờ mịt:
”Rút cục xảy ra chuyện gì rồi hả?”Tiêu Minh Lạc đi đến trước mặt Hàn Thất Lục mà hỏi