Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 667: Chương 667: Sóng Gió 1




Ed: Hà Châu

Beta: Ngọc Duyên + LaPluie

”A ——” An Sơ Hạ tức giận nhìn chằm chằm vào Hàn Thất Lục, anh chàng này không thể khiêm tốn một chút sao?!

”Được rồi, không tức giận.” Hàn Thất Lục vừa nói, vừa tự nhiên kiễng chân lên, trực tiếp đặt lên đôi môi mềm mại của cô một nụ hôn.

Cô như vậy... Lại bị cưỡng hôn....

Tại sao đột nhiên muốn dùng từ...”Lại”?

”Hàn Thất Lục!” An Sơ Hạ gần như nhảy dựng lên.

”Ở đây! Có chuyện gì?” Hàn Thất Lục nở nụ cười vô sỉ, tiếp theo anh đứng dậy: “Tốt lắm, chuông vào học đã vang lên, hay là... Tôi cõng em trở về nhé?”

”Cõng cái đầu anh, tôi tự đi!” An Sơ Hạ cầm tuýp thuốc mỡ chạy ra khỏi phòng y tế, khuôn mặt cô cũng đỏ ửng lên.

Thế nhưng... bị cưỡng hôn, tại sao phải bỏ chạy? Hiện tại An Sơ Hạ cũng đang tự coi thường chính bản thân mình.

Trở lại phòng học, sau khi An Sơ Hạ giải thích tại sao đến trễ mới được thầy giáo môn Lịch sử cho phép vào lớp. Cô phát hiện, gần đây giáo viên chủ nhiệm dường như nghiêm khắc với cô hơn một chút.

Trái ngược với sự lo lắng vô cùng của An Sơ Hạ vô, Hàn Thất Lục lại bình thản giống như đang tản bộ, chậm rãi đi về phòng học, hơn nữa còn trực tiếp bước vào từ cửa sau.

”Bạn học Hàn Thất Lục!” Thầy giáo dạy Tiếng anh đứng trên bục giảng hơi thở sôi sục nói: “Cậu tới trễ mà không hô báo cáo, lại ngang nhiên đi vào lớp như vậy sao?”

Tất cả mọi người đang làm việc riêng đột nhiên đều dừng lại, trợn mắt nhìn thầy giáo trên bục giảng.

Ông ta dám công khai giáo huấn Hàn Thất Lục, đây là lần đầu tiên a! Chẳng lẽ hôm nay thầy giáo Tiếng anh tới “tháng”? Nhưng cũng chưa nghe nói qua nam nhân còn có kì sinh lý này...

Cả lớp nín thở, chờ đợi diễn biến tiếp theo.

Hàn đại thiếu gia phạm sai lầm, thầy giáo cũng chưa bao giờ dám phạt. Nếu phạt thì phương thức cũng cực kỳ lịch thiệp. Hôm nay có người trực tiếp chỉ ra sai lầm của Hàn Thất Lục như vậy, điều này xưa nay chưa từng có thông lệ.

Đôi mắt Hàn Thất Lục rất chặt chẽ, nhìn vào thấy sự ngạc nhiên đang lan toả.

”Ồ?” Một vài giây sau, Hàn Thất Lục hơi giật lông mày, mang theo một tia giễu cợt nhìn thầy giáo trên bục giảng, khinh thường nói: “Xin lỗi, trước kia chưa từng ai nói với tôi vào phòng học phải hô báo cáo.”

Mặc dù khuôn mặt Hang Thất Lục đang tươi cười, nhưng lời của anh không có chút nhiệt độ nào, ngược lại ẩn ý trong đó không cần nói cũng biết.

Ngược lại anh cảm thấy tò mò, dáng vẻ của thầy giáo Tiếng anh thoạt nhìn rất bình thường, đột nhiên lại dám dạy dỗ anh trước mặt nhiều người như vậy. Mặc dù điều này không thể nói là dạy dỗ, nhưng cũng đủ để chứng minh, có thứ gì bắt đầu trở nên không bình thường.

Thần sắc kinh ngạc của anh từ từ thay thế bằng sự cứng nhắc.

Mặc dù Hàn Thất Lục có vẻ bất cần đời, nhưng điều này không có nghĩa là cả ngày anh chỉ biết chơi bời. Sự khôn ngoan của anh, chỉ cần anh muốn, so sánh với Hàn Lục Hải, không chừng còn là con giỏi hơn cha...

”Vì cho tới bây giờ không ai nói với cậu vào học trễ thì phải báo cáo, nên tôi thân là thầy giáo của cậu nhắc nhở cậu.” Thầy giáo tiếng anh nắm chặt tấm giẻ lau bảng trong tay, sắc mặt của ông ta, là một loại đầy bí hiểm. Tựa như giờ khắc này ông ta đã chờ đợi đã lâu.

”Rất tốt.” Ánh mắt Hàn Thất Lục toát ra vẻ tán thưởng, nhưng lại pha chút sắc lạnh.

Hạ giọng, Hàn Thất Lục lui về phía sau mấy bước, trở lại cửa sau. Dưới con mắt mọi người, môi anh cong lên, cong thành một vòng cung hoàn mỹ đủ để cho các nữ sinh phải điêu đứng.

”Báo cáo.”

Hai chữ này, dường như là Hàn Thất Lục cắn răng nghiến lợi nói ra, nhưng trên mặt của anh, nụ cười vừa rồi cuối cùng cũng tắt ngấm.

Những người hiểu rõ anh chắc sẽ biết, anh đã sắp bùng phát.

Người không thông minh cũng biết lúc này rất nguy hiểm, nhưng hôm nay không biết tại sao, thầy giáo Tiếng anh nằm ngoài dự kiến, cầm giẻ lau bảng màu đen trong tay ném một cái. Bụi bẩn ở trong không khí cuộn lên, một vài học sinh bàn đầu ríu rít giơ tay bịt mũi, để ngăn bụi bẩn bay vào.

Hàn Thất Lục nhíu chân mày lên, tiếp theo lời của thầy giáo kia truyền vào tai anh: “Ai nói cho cậu biết hô báo cáo ở cửa phía sau? Cậu đứng bên ngoài phòng học nghe giảng đi!”

Lúc này, Lăng Hàn Vũ đang ngủ rút cuộc cũng tỉnh dậy. Còn Tiêu Minh Lạc vẫn luôn tỉnh táo, anh đưa mắt chú ý tới thầy giáo Tiếng anh, một giọt mồ hôi trong suốt chảy dọc thái dương ông ta.

Đó là mồ hôi lạnh?

Rõ ràng rất sợ, lại tại sao còn dám làm như thế?

”Trời ạ... Ông ta lại dám bảo Thất Lục thiếu gia đi ra bên ngoài. Chẳng lẽ ông ta muốn từ chức sao?”

”Nhất định là tớ đang nằm mơ, nhất định!”

Xung quanh tiếng xì xào bàn tán vang lên, sự nhẫn nại của Hàn Thất Lục cuối cùng cũng không giữ được nữa!

”Bang bang! Pop!”

Chiếc bàn trống không đặt bên cạnh cửa bị Hàn Thất Lục đạp đổ, ngã một cách đẹp mắt xuống sàn.

Hiện tại, rõ ràng là thầy giáo Tiếng anh đang cố tình kiếm chuyện với anh. Từ trước đến giờ đều là Hàn Thất Lục anh dạy dỗ người khác, ngoại trừ An Sơ Hạ, người ngoài không ai dám làm khó anh.

Hàn Thất Lục giương ngón trỏ bên tay phải lên, hung hăng chỉ vào giáo viên Tiếng anh trên bục giảng, khớp xương răc rắc kêu lên: “Ông, đủ, loại!”

Dứt lời, Hàn Thất Lục nhanh chóng xoay người đi ra ngoài.

Dĩ nhiên, không phải anh ra bên ngoài nghe giảng, mà là trực tiếp rời khỏi nơi này, đi về phía phòng học âm nhạc. Nơi đó, là thuộc về anh, cũng là căn cứ riêng của Lăng Hàn Vũ và Tiêu Minh Lạc. Trường học mới xây một phòng hòa nhạc nhỏ, phòng học âm nhạc tự nhiên để trống không dùng đến.

”Chúng ta cũng đi đi?” Lăng Hàn vũ lười biếng nhìn về phía Tiêu Minh Lạc hỏi.

Tiêu Minh Lạc lắc đầu, thấp giọng nói: “Lúc này, hãy để cho Thất Lục một mình yên tĩnh chút đi. Nếu như cậu muốn làm nơi trút giận, tôi tuyệt đối không ngăn cản.”

Nghe nói vậy, Lăng Hàn Vũ nhún vai, không hề nhắc tới muốn đuổi theo nữa.

”Yên lặng! Đang học lại cãi nhau om sòm, còn ra thể thống gì?!” Thầy giáo tiếng anh một lần nữa nhặt giẻ lau bảng vừa rồi ném qua một bên, những học sinh ngồi hàng đầu đành phải liều mạng che miệng lại.

Bụi phấn bay vào lỗ mũi tạo cảm giác rất khó chịu.

Tiêu Minh Lạc luôn luôn quan sát sự vật rất tỉ mỉ chi tiết, lần này cũng không ngoại lệ. Những bạn học khác cũng xung quanh giả vờ nghe giảng vừa xì xào bàn tán thảo luận về chuyện vừa xảy ra, Tiêu Minh Lạc lại tập trung quan sát thầy giáo Tiếng anh đang viết trên bảng.

Chữ “G” ông viết vặn vẹo biến dạng nhiều hơn so với ngày thường, mà bàn tay ông cầm phấn lại run rẩy không kiểm soát được. (Duyên: sợ chứ sao..... ^_^)

Tiêu Minh Lạc cắn chặc hàm răng, ánh mắt trở nên nghiêm trọng.

Sóng gió...

Tiếng chuông tan học, vang lên một cách nghiêm trọng, lúc này tiếng chuông tan học lại không khiến cho tất cả học sinh hưng phấn trong nháy mắt. Cho đến khi thầy giáo tiếng anh đi ra khỏi phòng học, mọi người mới dám thảo luận chuyện vừa rồi.

Dù sao hành động của thầy giáo Tiếng anh rất khác thường, nói lung tung rất dễ dàng chuốc họa vào thân.

”Đi thôi.” Tiêu Minh Lạc đứng dậy, cầm điện thoại di động bỏ vào trong túi.

Trải qua chuyện vừa rồi, kẻ mê ngủ Lăng Hàn Vũ cũng không buồn ngủ nữa. Một thời gian hạ hoả sau tiết học, Hàn Thất Lục đã có thể tỉnh táo một chút không?

Nghĩ như vậy, Lăng Hàn Vũ gật đầu một cái, sau đó đi theo Tiêu Minh Lạc ra khỏi phòng học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.