Cúp điện thoại, Đại Hổ trở lại trên sofa bên cạnh quầy bar, Nam Cung Tử Phi đang ngồi uống rượu ở đó, sắc mặt khó coi có thể dọa được
người. An Sơ Hạ ra ngoài đi tìm Hàn Thất Lục, anh ta lúc ấy trong lòng
nói cho chính mình muốn hảo hảo buông tay, đúng là thực sự buông tay,
trong lòng lại khó có thể quên đi, đành phải mượn rượu để chính mình
làm mất cảm giác đó đi, mượn rượu, để cho trong lòng mình mình dễ
chịu nhất có thể.
Nếu lúc này có cô gái nào đó ở đây, chắc
chắn sẽ ngăn cản Nam Cung Tử Phi liều chết uống rượu như vậy. Tiếc
rằng Đại Hổ không phải con gái, anh ta là con trai, tự xưng là
superman! Là anh em đàn dưới trung thành nhất, cũng là anh em tốt
nhất của Nam Cung Tử Phi, anh ta không muốn uống rượu vì loại sự tình
này, nhưng không giúp được gì, điều anh ta có thể làm, là uống cùng
anh em!
Việc anh ta uống rượu cùng Nam Cung Tử Phi chỉ là tạm
thời, tửu lượng anh ta không lợi hại như Nam Cung Tử Phi, hiện tại gần
như không chịu nổi.
Lại thêm một ly Whisky hết sạch, Nam Cung
Tử Phi rốt cuộc mi mắt nhắm lại, trầm trầm một thoáng đã ngủ, bên tai
cũng không nghe thấy tiếng nhạc ồn ào, rốt cuộc không cảm thụ được
tới vất vả đau đớn.
Đại Hổ bây giờ đầu óc choáng váng, nhưng
thần kinh coi như là tỉnh táo, kêu thuộc hạ chuẩn bị xe, khiên Nam Cung Tử Phi loạng choạng đi ra ngoài. Anh ta và Nam Cung Tử Phi đều
đã say, đi đứng loạng choạng nên các nhân viên cũng giúp Đại Hổ đỡ
Nam Cung Tử Phi.
Mã Cách cũng không biết chính mình ngồi tại cửa tới bao lâu, mơ mơ màng màng trong lúc đó, đột nhiên nghe đến bên
ngoài cửa sắt một âm thanh thật lớn vang lên, Ngay sau đó truyền đến
âm thanh xe lái vào đây. Cô lập tức tỉnh táo lại, chân không liền chạy
ra bên ngoài. Đá cuội trải thành đường cấn chân làm chân của cô đau, cô
cũng không biết mang giày trước mặt đi vào.
Xe dừng đúng chỗ,
hẳn là lái xe xử lý xe rất tốt, Nam Cung Tử Phi cũng không ngã tới
dưới lưng của Đại Hổ, anh ta cũng đã say khướt cực hạn, nhưng trong
tiềm thức của anh ta có âm thanh nói cho anh ta, nhất định phải đưa Nam
Cung Tử Phi trở về phòng.
”Đây là làm sao vậy? Hai nguời đây là
uống quá chén rồi a...” Mã Cách đón nhận phía trước, lại phát hiện
chính mình cũng không giúp được việc, đành phải đỡ cùng sau lưng với
Đại Hổ.
Nam Cung Tử Phi yên tâm sau khi được đưa vào, Đại Hổ đi
ra ngoài chưa được mấy bước liền ngã quỵ trên mặt đất, anh cũng say
mèm như Nam Cung Tử Phi nên vừa ngả xuống đã ngủ luôn trên đất.
Mã Cách đành phải đi kêu đàn em đem Đại Hổ đến khiêng anh ta về phòng
của anh ta.
Quay về phòng ngủ, Mã Cách cẩn thận thay đồ, cởi
giày cho Nam Cung Tử Phi, cô cố gắng dùng một lực thật lớn kéo Nam
Cung Tử Phi nằm trên gối. Khi cô giúp anh ta thay đồ xong, toàn thân cô đều là mồ hôi rồi.
Không thích loại cảm giác dinh dính, vì thế cô trở về phòng tắm rửa một lần nữa mới trở lại phòng của Nam Cung Tử Phi.
Nhớ lại Nam Cung Tử Phi uống vào nhiều rượu như vậy, buổi sáng ngày mai
thức dậy nhất định sẽ đau đầu, cô liền kêu đầu bếp nấu canh giải
rượu cho anh ta.Nam Cung Tử Phi không bao giờ tin tưởng người ngoài, cho nên cả biệt thự to như vậy cũng không có người hầu, chỉ có mấy người
giúp việc theo ca tới biệt thự dọn dẹp. Nhưng nơi này vẫn có đầu bếp, là người có chuyên môn từ nước Mỹ mà Nam Cung Tử Phi mời về. Nhưng Mã Cách không nói được tiếng Anh, nên hai người không hiểu được ngôn ngữ của
nhau, vả lại cô cũng xấu hổ, đã trễ thế này mà đi làm phiền người khác,
cô đành phải tự đi nấu canh giải rượu.
Dàn xếp xong Nam Cung Tử Phi xong, cô xuống lầu đi tới phòng bếp.
Trước kia Mã Cách chưa từng nấu canh tỉnh rượu, nên đành phải cầm điện thoại
ra tra trên mạng học cách nấu. Chiếc điện thoại này cũng là Nam Cung Tử
Phi mua cho cô, cô biết ơn, nhưng trong lòng cô biết rõ, cô đã đem lòng
yêu Nam Cung Tử Phi, không chỉ đơn thuần là “biết ơn ân nhân“.
Nhưng cô càng biết rõ, mình không có tư cách ở bên Nam Cung Tử Phi, bởi vì
trong lòng Nam Cung Tử Phi sớm đã yêu cô gái có tên “An Sơ Hạ“.
Cái cô An Sơ Hạ kia cũng thật là không biết tốt xấu, cô cho rằng cô là ai, mà tự nhiên cô khiến cho Lão Đại một lòng say mê!
Càng nghĩ, cơn giận trong lòng cô càng lớn, động tác quấy canh cũng càng lúc càng nhanh, khiến nước canh nóng hổi bắn tung tóe, rơi trên cánh tay
cô, cánh tay lập tức biến thành một mảng màu hồng. Cô vội vàng chạy đến, dùng nước lạnh dội xuống, cảm giác đau đớn lúc này mới dần dịu đi.
Bị bỏng như vậy, Mã Cách không dám phân tâm nữa, nấu xong canh tỉnh rượu,
múc canh vào bát, cô cẩn thận bưng lên lầu, đến phòng Nam Cung Tử Phi.
Nam Cung Tử Phi bởi vì uống quá nhiều, xem ra nằm không thoải mái, tư thế ngủ không tốt, hai cái gối rơi xuống đất.
Mã Cách đành phải đặt bát canh tỉnh rượu xuống, đem cất lại gối đầu, rồi
đến bên cửa sổ kéo Nam Cung Tử Phi tỉnh dậy, ngữ khí nữa khuyên nữa kêu
to: “Lão Đại, tỉnh dậy uống canh tỉnh rượu, nếu mà anh không uống là
ngày mai không biết đầu hôi như thế nào đâu! Nhanh tỉnh dậy.”
Nam Cung Tử Phi say rượu đâu có nghe thấy Mã Cách nói gì, Mã Cách chỉ có
thể dùng sức lực toàn thân đỡ Nam Cung Tử Phi nằm ở trên giường, dựa
lưng vào giường. Vốn định để cho Nam Cung Tử Phi ngồi, cô bưng canh tới
để anh ta uống cho tỉnh rượu, nhưng cô mới vừa tránh ra, Nam Cung Tử Phi liền lại nằm. Không còn cách nào, cô đột nhiên nghĩ tới một cách.
Chỉ là cái cách này, tựa hồ có phần... Gần gũi.
Cô chỉ cảm thấy trên mặt mình hơi hơi nóng lên, xoay người bưng bát canh
tỉnh rượu uống một ngụm, sau đó để bát xuống, từng bước một hướng đến
Nam Cung Tử Phi. Cô dìu Nam Cung Tử Phi nâng dậy, lấy tay ngăn lại không cho anh nằm xuống, cúi người dùng môi mình giúp Nam Cung Tử Phi uống
canh, nhất điểm hướng bên trong miệng anh ta rót thuốc.
Cô nấu
loại canh tỉnh rượu này là canh chua ngọt, Nam Cung Tử Phi không hề
kháng cự, ngược lại còn chủ động đồng ý. Cô còn đang trút canh cho anh
ta bằng miệng, đột nhiên anh dùng lực, dùng cổ tay kéo đầu Mã Cách
xuống, bởi vì Nam Cung Tử Phi dùng lực mà bát canh bị trượt khỏi tay cô, rơi xuống đất.
Bát này cứng ngắc, rơi xuống đến trên sàn nhà cứ
thế không vỡ, chỉ là toàn bộ canh đổ xuống văng tung túe trên mặt đất.
Có thể là Nam Cung Tử Phi trước đây thường uống rượu quá, cho nên tại
phòng mấy thứ này đều phòng bị cực kỳ đầy đủ hết.”Lão đại...” Cô mơ hồ
không rõ thốt ra hai chữ, giờ phút này cô bị Nam Cung Tử Phi đặt ở trên
chân anh ta, Nam Cung Tử Phi có thể là đầu óc không rõ ràng lắm, hôn sâu môi cô, vốn chỉ là gượng gạo hô hấp, về sau bắt đầu quấn quanh lưỡi của cô.
Chưa bao giờ hiểu rõ qua loại cảm giác này Mã Cách trong lúc này không biết làm gì để phản ứng, chỉ là sững sờ nằm bị Nam Cung Tử
Phi cưỡng hôn. Hô hấp dần dần trở nên dồn dập, cô cảm giác được Nam Cung Tử Phi nằm trên thân thể cô.
Trong lòng cả kinh, cô muốn đẩy Nam
Cung Tử Phi ra, bất đắc dĩ anh ta có lực đạo quá lớn, cô thật sự thoát
không ra. Giờ phút này cô ngu ngơ đã khôi phục được trạng thái bình
thường, há miệng ấp úng hô: “Lão đại... Anh muốn làm gì?”
Nam Cung Tử Phi trong miệng khàn khàn một tiếng, chỉ đến tìm nơi phát tiết. Vị ngọt môi mềm kia phù hợp với cái anh ta cần.
Tư thế cũng không thoải mái, Nam Cung Tử Phi thay đổi tư thế, lần này là
trực tiếp mà đem Mã Cách đặt ở phía dưới. Môi của anh ta còn chưa hôn đi lên, mà tay đã bắt đầu xé rách váy ngủ trên người Mã Cách. Áo ngủ là
chất tơ, mỗi lần bị kéo ra ở một điểm, nguyên cái váy liền đều bị xé mở.
Bởi vì vừa rồi mới tắm rửa, cô cũng không có mặc nội y, giờ phút này đúng
là cơ hội tốt cho Nam Cung Tử Phi mọi phương diện, tay bao phủ đi lên,
dẫn tới Mã Cách khống chế không nổi kêu rên một tiếng.
Nam Cung Tử Phi cúi người, nhiệt liệt lưu lại một cái dấu hôn nóng bỏng.
Mã Cách không hề vùng vẫy, đây là người đàn ông cô yêu, lần đầu tiên nhìn
đến liền thâm sâu khắc ở trong lòng. Lại là cho cô chỗ ăn chỗ cô ở, thậm chí còn cho cô tới trường, cô như thế nào mà phải cự tuyệt được?
Bên người quần bị kéo xuống, Nam Cung Tử Phi nóng lòng tìm kiếm cửa động
phát tiết, cũng không cần biết cô có chuẩn bị tốt hay không, nơi đó có
thể đi vào hay không, trực tiếp liền một cái động thân.
Mã Cách đau hít một hơi lãnh khí: “Đau ưmmm... Tôi đauuu... ưmm...”
Lúc này, Nam Cung Tử Phi trái lại yên tĩnh trở lại, anh trợn tròn mắt, nhìn không thấy mảnh vải nào trên người Mã Cách, khóe mắt cong lên, ôn nhu
cười rộ lên.
Mã Cách như thế nào lại vẫn lo lắng hạ thân đau đớn, nụ cười tươi tắn này liền đủ để đem cả trái tim cô đều đã hòa tan...
”Tử Phi...” Cô cúi đầu gọi một tiếng.
Nam Cung Tử Phi động tác không ngừng, nhưng là ôn nhu rất nhiều, nhẹ nhàng
in trên môi Mã Cách một cái nụ hôn, nhỏ nhẹ bên tai cô nói: “Sơ Hạ, cô
là của tôi rồi...”
Mã Cách trên mặt tươi cười nhất thời toàn bộ
đều đã cứng đờ, cả người đau đớn, ngực đau đớm giống như mang theo một
cơn lũ mãnh liệt bất ngờ tới hướng cô. Cái này là đang ân ái cô, hiện
tại muốn thân thể của cô, lại đối với cô ôn nhu nhưng kêu tên một người
khác.
Cô vốn dĩ đã biết rõ Nam Cung Tử Phi không yêu cô, nhưng là cô không thể để chính mình hoàn toàn bị trở thành một cái thế thân!
”Tôi không phải An Sơ Hạ, không phải!” Cô lớn tiếng kêu lên, kháng cự Nam Cung Tử Phi.
Nhưng Nam Cung Tử Phi đang say rượu thì sao nghe được, anh ta vươn ra một bàn tay liền đủ để khống chế trụ Mã Cách, cả người có tần suất vận động
kích liệt, miệng càng không ngừng hô tên An Sơ Hạ, ngữ khí mềm nhẹ.
”Anh buông ra!” Mã Cách trên mặt chậm rãi đều là nước mắt.
Rõ ràng trong phòng không lạnh lắm, lòng bàn chân cô đều đã cảm thấy lạnh. Cả người tràn đầy đau đớn, cô chỉ nghĩ đến muốn chạy trốn, nhưng như
thế nào cũng trốn không thoát, sau cùng, tình trạng cô kiệt sức, tuyệt
vọng cùng trái tim băng giá, để cho cô không có chút khí lực nào.
Cô lưu trữ sau cùng một tia khí lực, nhếch môi, đối với Nam Cung Tử Phi cười cười, phun ra một câu.
- - An Sơ Hạ, tôi hận cô.
(Chị nhà chả làm gì nên tội, mà suốt ngày trai thì yêu, gái thì hận.)
Đối với Nam Cung Tử Phi, cô bất kể như thế nào cũng hận không được, còn đối với An Sơ Hạ, cô giờ phút này có bao nhiêu tuyệt vọng, có bao nhiêu nỗi khổ, liền có thể hận An Sơ Hạ.
Vì cái gì phải có An Sơ Hạ tồn
tại, nếu như An Sơ Hạ không tồn tại mà nói, toàn bộ đều sẽ không là như
thế này rồi? Ít nhất người đàng ông đang động thân trên người cô miệng
anh ta không kêu tên An Sơ Hạ đi?
Cảnh vật trước mắt càng ngày càng mơ hồ, cô đau được đến không còn cảm giác đau, rốt cục nhắm mắt lại, tạm thời ngất đi.
Cái này ban đêm, nhất định là không giống nhau, lại cùng mỗi một cái mặt
trời hạ xuống lại dâng lên ban đêm là một dạng. Đêm tối qua đi, đi tới
lại là ban ngày, mặc kệ ban đêm đã xảy ra cái gì, ban ngày chung quy là
muốn tiến đến.
Nam Cung Tử Phi tỉnh lại, một bên nhắm, mở mắt ra mà lại nhìn thấy một gương mặt đang ngủ say sưa.
Anh ta thở một hơi, lập tức ngồi dậy, lại phát hiện chính mình không có mặc quần áo, mà đối phương cũng là một dạng.
Mã Cách bị động tĩnh này đánh thức, thong thả mở mắt ra, chỉ cảm thấy có
đôi mắt đang nhìn chính mình. Theo cảm giác nhìn lại, vừa lúc chống lại
đôi mắt thâm sâu của Nam Cung Tử Phi.