“Mẹ nó ơi! Mau ra đây, có khách quý đến!” Cha Giang Nam về nhà, liền bước nhanh đến phòng khách.
Mẹ Giang Nam từ trong phòng bếp đi ra, thấy Tiêu Minh Lạc, trên mặt biểu
cảm trở nên lạnh lẽo như băng: “Giang Nam!! Không phải con nói đi thư
viện mượn sách sao?””
”Con..“. Manh Tiểu Nam không tự chủ được
mà trốn sau lưng Tiêu Minh Lạc, tuy sợ hãi nhưng với phản ứng này của
mẹ, cô vẫn cảm thấy tự nhiên hơn nhiều.
Cha cô... Quả nhiên vẫn không đổi được tật xấu!
”Chào bác gái, hôm nay cháu đến đây là muốn...”
Tiêu Minh Lạc vừa mới nói được một nửa đã bị mẹ Giang Nam không nể tình mà
ngắt lời: “Tôi không quản cậu làm gì, tóm lại, việc quan trọng nhất với
con gái tôi hiện tại là việc học, hi vọng cậu từ nay về sau không qua
lại với Giang Nam nhà chúng tôi nữa.”
Tiêu minh Lạc vẫn không nói gì, cha Giang Nam mở miệng trước: “Bà đang nói nhảm gì vậy? Còn không mau im miệng cho tôi.”
Mẹ Giang Nam tựa hồ rất sợ bộ dáng của chồng mình, há to miệng, nhưng lại không dám nói gì nữa.
Đàn ông như vậy, tuy bà yêu chồng bà, nhưng chồng bà hoàn toàn có thể lập
tức vứt bỏ bà. Trời sinh bà tính cách mềm yếu, lại thêm vài phần sợ hãi
nên bà không thể không im lặng.
”Tiêu thiếu gia, mời cậu ngồi.” Cha Giang thì đối đãi cung kính với Tiêu Minh Lạc, rồi bảo mẹ Giang đi pha trà.
”Hôm nay, cháu đến đây là muốn nói rõ cho hai bác biết về mối quan hệ của
chúng cháu.” Tiêu Minh Lạc nói xong, liền nắm chặt tay Manh Tiểu Nam,
người sáng suốt có thể dễ dàng nhận thấy mối quan hệ của họ.
Cha Giang Nam vừa cười toe toét vừa nói: “Tôi biết rõ, tôi biết rõ mà.
Không phải trong điện thoại chúng ta đều nói rõ ràng rồi sao? Cậu yên
tâm, chỉ cần cậu đối xử tốt với Tiểu Nam nhà chúng tôi, không phụ bạc nó thì người làm cha này, tuyệt đối không can thiệp vào chuyện của hai
người.”Manh Tiểu Nam nghe xong, có chút không vui: “Cha, mẹ, còn chưa tới mức này đâu.”
Tuy nhiên, cô cũng hi vọng người trong nhà sẽ đồng ý chuyện tình cảm của
hai người bọn họ, nhưng bộ dạng nịnh nọt này của cha cô lại khiến cô
không thoải mái.
”Chuyện trong nhà đương nhiên do tôi định
đoạt!! Kì thật, có chuyện này, tôi muốn nhờ cậu.” Cha cô đang nói thì mẹ cô đúng lúc mang trà tới.
”Có chuyện gì cần cháu giúp đỡ thì
bác cứ nói đi ạ.” Đối với cha Giang Nam, Tiêu Minh Lạc lại rất bình tĩnh hòa nhã, dù sao cũng là cha của người mình yêu.
”Cái này...”
Manh Tiểu Nam lập tức ngăn lời cha mình: “Bọn con còn có chuyện, phải đi
trước rồi. Mẹ, cơm tối con có thể sẽ không về ăn đâu ạ.”
”Này!
Đứa con gái này!! Vì sao lại không về nhà ăn cơm tối? Mẹ nói cho con
biết, trước bảy giờ phải về nhà.” Mẹ cô nóng nảy vội vàng nói: “Con
không về trước bảy giờ, mẹ đánh gãy chân con.””
”Người phụ nữ
này, cô biết cái gì?”” Cha Giang Nam rất bất mãn, trừng mắt liếc nhìn vợ mình, quay đầu nói với Manh Tiểu Nam: “Con trưởng thành rồi, ba biết
con làm việc gì cũng có chừng mực, không cần quan tâm đến mẹ con, cứ vui vẻ là được.””
Mẹ Giang Nam đang muốn mở miệng nói thì bị cha cô trừng mắt nhìn.
Rời khỏi nhà họ Giang, Manh Tiểu Nam hít sâu, quay đầu nói với Tiêu Minh
Lạc: “Thật xin lỗi, cha tôi, ông ấy..... là người như vậy. Dù sao thì
anh nên cho đó là gió thổi bên tai là được, đừng giúp ông ấy cái gì.”
Tiêu minh Lạc trầm mặc trong chốc lát rồi gật đầu đáp: “Tất cả nghe theo em.”
Manh Tiểu Nam lúc này trong lòng mới cảm thấy thoải mái hơn một tí, cha cô thật khiến cô mất mặt!
”Bây giờ chúng ta đi đâu?” Manh Tiểu Nam ngẩng đầu hỏi.