Hàn Thất Lục nhất thời không nói gì,bộ mặt nhăn nhó,tựa như
là đang kiềm chế tâm tư của chính mình. Nhưng An Sơ Hạ hỏa khí
bừng bừng,tức giận nhìn Hàn Thất Lục.
Cô đang muốn lên
tiếng thì lại nghe Hàn Thất Lục đột nhiên mở miệng nói:“ Cô
đã không bỏ ảnh của tôi,vậy trả lại ví tiền cho tôi. “
Ví tiền? An Sơ Hạ nhìn chằm chằm vào ví tiền trong tay,cười giễu cợt: “ Đây là ví tiền của nữ,anh lấy về làm gì? Lấy về
cũng vô dụng.”
”Tại sao không?” Hàn Thất Lục nói,vừa
nhìn quanh,tầm mắt dừng lại ở một thùng rác,chậm rãi nói: “
Có thể ném vào thùng rác!”
Hàn Thất Lục tuyệt đối là
người nói được làm được, An Sơ Hạ vội vàng ôm chặt ví
tiền,lùi mấy bước nói: “ Tôi sẽ không lấy bức ảnh ra!”
Nói xong, cô lập tức chạy đi.
Không phải chỉ là một bức ảnh tôi sao? Cũng chẳng phải là một qủa bom! Đặt bức ảnh của Hàn Thất Lục vào, lúc cần thiết có
thể bán lấy tiền! Cớ gì mà không làm?
Nghĩ như vậy,cô
càng đắc ý,không chú ý đến con đường phía trước,chạy đến chỗ ngoặt bên phải Big Ben thì đập vào một bức tường thịt. Cô chao
đảo lui về sau ba bước.
” Sơ Hạ?”
Giọng nói khiến
An Sơn Hạ sững sờ,cô lập tức ngẩng đầu lên,khuôn mặt tươi cười: “ Tử Nam a? Cậu không sao chứ? Không bị đau chứ?”
”Không
sao” Cung Tử Nam không phải là không để ý, nói rằng:“ Đúng là
cô,không bị tôi va đau chứ? Tôi không biết sẽ có một người đột
nhiên lao ra. Cô chạy vội như vậy làm gì?”
”Không có gì”, An Sơ Hạ cười trừ,muốn lấp liếm cho qua.
Cũng không biết từ đâu Hàn Thất Lục xuất hiện,trực tiếp từ phía
sau lưng,vòng lấy eo An Sơ Hạ,bá đạo nhìn vào Cung Tử Nam nói
rằng: “ Cậu nói chuyện gì với vợ chưa cưới của tôi vậ,học
sinh mới?”
Cung Tử Nam sắc mặt hơi biến đổi một chút, nụ cười lúc nãy còn trên môi,giờ đã biến mất không chút tăm
hơi,thay vào đó là khuôn mặt lạnh như băng,nhìn qua có chút
đáng sợ.
”Không có chuyện gì thì tôi đi trước đây,lần sau nói chuyện tiếp.” Cung Tử Nam nói với An Sơn Hạ rồi quay đầu
rời đi.
Thấy Cung Tử Nam đi rồi,An Sơ Hạ mới sực nhớ ra
là Hàn Thất Lục còn đang ôm eo cô! Cô vội vàng đưa tay ra đẩy
Hàn Thất Lục ra,giận dữ nói rằng: “ Sao anh nói với cậu ấy
như vậy? Còn nữa, tôi từ lúc nào lại trở thành vợ....”
Nói được nửa câu, An Sơ Hạ lập tức dừng lại.
Cô qủa thực là vợ chưa cưới của Hàn Thất Lục.
”Tôi nói chuyện với hắn rất bình thường.” Hàn Thất Lục nói,kéo
tay An Sơ Hạ lại gần,tuyên bố rằng:“ Còn nữa,An Sơ Hạ cô vốn
là vợ chưa cưới củ Hàn Thất Lục tô. Lẽ nào tôi nói sai sao?”
An Sơ Hạ chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên,phỏng chừng là đang ửng đỏ.
Cô giận dữ la mắng: “ Lên cơn!”
”Tôi không có lên cơn,tôi rất bình thường” Hàn Thất Lục nói
xong,liền nhấc chân rời đi,không quên thúc giục:“ Cô còn đứng đó sẽ vào lớp muộn đó.”
Nghe thấy vậy, An Sơ Hạ vội đi theo.Buổi chiều,lúc chuông tan lên,thông thường sẽ ra sân luyện tập thể
thao,nhưng hôm nay là thứ 2,toàn trường muốn tiến hành tổng vệ
sinh. An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam được phân lau chùi cửa sổ nhưng 2 người bởi vì lúc sáng có vi phạm kỉ luật nên theo thông lệ
phải đi lên phòng giáo viên viết giấy kiểm điểm.
Chờ hai người viết bản tự kiểm điểm đi ra,các chỗ khác đã dọn dẹp sạch sẽ gần hết rồi.
Ủy viên Sinh hoạt thấy hai người trở về,liền vội vàng ra nghênh
đón:“ Hai vị tổ tông,các cậu cuối cùng trở về. Tôi còn lo
lắng cửa sổ không có ai lau chùi đây. Tôi có hẹn đi xem phim,sẽ
không kiểm tra các cậu lau chùi cửa sổ,nhưng các cậu cũng không thể lười biếng a. Đến ngày mai, hội Học sinh tới đây kiểm
tra,nếu như trừ điểm thì tôi không giúp được các cậu đâu.”
”Ai nha! Như vậy sao được?” Manh Tiểu Nam cười vui vẻ,chặn lối của
Ủy viên Sinh họat nói rằng:“ Cậu là Ủy viên Sinh hoạt a, đương
nhiên là phải ở lại chờ chúng tôi lau sạch cửa sổ mới được đi chứ. Nếu như sốt ruột qúa thì hãy cùng bọn tôi lau cửa sổ
a!”
Ủy viên Sinh hoạt mặt lộ vẻ khó xử,trong lòng có
chút mất hứng,trừng to mắt nhìn Manh Tiểu Nam:“ Nếu như các cô
không bị xử kỉ luật thì tôi đâu cần muộn như vậy mới đi.”
”Là chúng tôi cố ýkéo dài sao!” Manh Tiểu Nam bắt đầu sừng sộ lên tiếng.
Manh Tiểu Nam lúc đó rất cương quyết,cả hai bên cũnng không ai muốn nhường nhịn.
”Được rồi,được rồi, các cậu đừng cãi nhau nữa”, An Sơ Hạ vội vã
kéo Manh Tiểu Nam ra,quay đầu nhìn người còn lại nói:“Thật
không phải. Đều là vì chúng tôi trì hoãn nên mới lâu như vậy.
Chúng tôi sẽ lau cửa sổ thật tốt thặt khô ráo,cậu cứ đi trước đi.”
Dù sao đầu là người của mình,Ủy viên Sinh hoạt
không chấp nhặt Manh Tiểu Nam,lấy cặp sách xong cònh nhắc nhở
An Sơn Hạ:“ Lần này vừa vặn đến lượt Hứa Niệm Niệm đến lớp
chúng ta kiểm tra,các cậu phải hảo hảo lau khô ráo cửa
sổ,miễn đừng cho cô ta nắm lấy nhược điể,“
”Tớ biết
rồi,cảm ơn nha!” An Sơ Hạ cảm kích tiêgn Ủy viêh Sinh hoạt,sau
đó dặn Manh Tiểu Nam đi xách một xô nước,rồi cô lấy điện thoại di động gọi cho Hàn Quản gia.
”Thiếu phu nhân”,tiếngtút của điện thoại vang lên sao đó Hàn Quản gia bắt máy
”Hàn Quản gia, tôi phải ở lớp lại tổng vệ sinh,ông lái xe trở về đi, không cần đợi tôi. Tôi sẽ tự trở về nhà.”
Bên kia im lặng một lúc,sau đó lại truyền đến giọng nói của Hàn
Thất Lục:“ Cô lập tức ra cổng trường, ta đảm bảo sẽ gọi người đến làm giúp cô vệ sinh phòng học.”
”Không được!” An Sơn
Hạ vôhi vàng cự tuyệt nói:“ Chỉ là lau mấy cách cửa sổ,tự
tôi có thể làm được,anh về trước đi.”
Bên kia lại im lặng một hồi rồi trực tiếp cúp máy. An Sơ Hạ thở phào nhẹ nhõm,để di động xuống.
Nếu như đúng là gọi một đám người đến giúp cô làm vệ sinh lớp
học,không biết ngày mai,trường học sẽ xuất hiện tin đồn bóng
gió gì nữa. Cô tuy không để ý đến những lời bóng gió kia,nhưng dù sao cũng chỉ là lau cửa sổ,không cần phải phức tạp như
vậy.
”Nước để lau chùi đây!“. Giọng nói của Manh Tiểu Nam vang lên trước cửa phòng học, cô đang xách một xô nước đi tối
rồi để xuống đất,tiện tay ném một cái khăn lau đã được giặt
sạch sẽ, ai oán nói:“ Thánh Mẫu nương nương, chúng ta bắt đầu
thôi.”
An Sơ Hạ đi tới cửa sổ, vừa lau vừa nói:“ Cái gì mà Thánh Mẫu nương nương?”
”Vốn là chúng ta có thể lôi kéo Ủy viên Sinh hoạt lại cùng lau cửa sổ. Chẳng phải vì lòng hảo tâm của cậu,để cho cô ta chạy mắt sao?” Manh Tiểu Nam đi tới bên ngoài hành lang,vừa vặn đối mặt
với An Sơ Hạ đang lau cửa sổ:“ Cậu a, chính là quá tốt bụng
đó, người ta nhất định sẽ không nhớ tới đâu, chỉ cảm thấy
chuyện cậu lau cửa sổ là chuyện đương nhiên.”
”Tại sao
cậu lại nói như vậy? Không phải cậu ấy đã báo cho mình là
hứa Niệm Niệm đến kiểm tralớp chúng ta hay sao? Cậu a, cũng
đừng oán trách,nhanh chóng lau xong để về sớm một chút.”
Đối với lời nói của An Sơ Hạ,Manh Tiểu Nam không nói gì,chỉ nhún vai một cái.
”Thiếu phu nhân!” Giọng nói của Hàn Quản gia vang lên,khiến tay Sơ Hạ run lên,suýt làm rơi khăn lau trên mặt đất.