Editor: Quỳnh Anh
Beta:Võ Nana, Thảo nguyên
Nói
xong, Khương Viên Viên thởdài, sau đó chợt đưa tay vỗ đùi một cáih, cười lên nói: “Thiệt là! Con nóita sao lại nhắc đến những chuyện không vui
như thế này?”
An Sơ Hạ cười theo: “Làa, cái gì qua cũng đã qua. Thời gian không còn sớm, mẹ, chúng ta trở về đithôi.”
”Tốt.” Khương ViênViên gật đầu, cầm tay cô trở về.
Hai người chúc nhau ngủ ngon,An Sơ Hạ đi lên lầu chuẩn bị trở về gian phòng viết sẽ tiểu thuyết. Nhưng khicô đi tới cửa gian phòng, nghe được từ
căn phòng bên cạnh truyền đếnthanh âm huyên náo.
Căn phòng bên cạnh là phòngHàn Thất Lục, cửa phòng nửa mở, cho nên An Sơ Hạ mới có thể nghe được thanh âm.
Đã xảy ra chuyện gì?
An Sơ Hạ nghi ngờ, đi tớitrước cửa phòngHàn Thất Lục.
Sau khi ăn cơm tối xong HànThất Lục đi thẳng lên lầu, cho nên cô không biết Hàn Thất Lục sau khi lên lầuđã làm gì.
Cước bộ dời tới cửa phòngHàn ThấtLục, âm thanh huyên náo rõ ràng hơn.
”Hàn Thất Lục.” AnSơ Hạ đưa tay gõ vài cái lên cửa.
”Vào đi.” Âm thanhHàn Thất Lục truyền đến.
An Sơ Hạ liền đẩy cửa ra đivào. Vừa vào cửa cô đã bị cảnh tượng trước mắt
làm cho kinh hãi, ở trước mặtcô, tất cả đều là đồ ngổn ngang chất đống,
cơ hồ không tìm được chỗ có thể đặtchân.
Mà Hàn Thất Lục là ngồi chồmhổm trên mặt đất, đang tìm kiếm cái gì đó trong ngăn kéo cũng không liếc mắtnhìn người đến là ai.
An Sơ Hạ không nhịn được hỏi:“Anh đang làm gì? Tìm đồ sao? Mất thứ gì?”Hàn Thất Lục lúc này mới ngẩngđầu lên, nhưng chỉ là nhìn An Sơ Hạ một cái sau lại cúi đầu tìm kiếm.
”Tại sao không nóichuyện?” An Sơ Hạ vừa tìm khe hở để đặt chân, vừa dò hỏi.
Hàn Thất Lục đứng lên, có chútluống cuống nói: “Không tìm được, không tìm được bút máy.”
An Sơ Hạ sửng sốt, ánh mắt lúcchợt mở rất lớn: “Anh là nói, cái bút máy mà cha anh tặng vào ngày sinhnhật sao?”
Không đợi Hàn Thất Lục trảlời, An Sơ Hạ liền tiếp tục nói: “cái bút máy anh
không phải là tặngcho tôi sao? Nói không muốn ném đi, tôi sợ anh ném
thật, đã giúp anh cấtrồi.”
Nghe xong lời củaAn Sơ Hạ, đáymắt Hàn
Thất Lục quang mang sáng lên, nhưng ngoài miệng lại là một bộ mạnh giảbộ bình tĩnh: “Ác, thì ra là ở chỗ cô.”
An Sơ Hạ “Ừ” mộttiếng, tiếp theo nghịch ngợm cười lên: “Là muốn tặng cho cha? Đồrốt cục có thể trở lại chủ!”
Nghe nói, Hàn Thất Lục nghiêngđầu đi, có vẻ có chút không được tự nhiên. Anh hiềm khí nói: “Cònkhông mau đi lấy? Chưa từng thấy cô giúp việc nào lắm chuyện thế!”
”Anh!” An Sơ Hạ tứcgiận, hít sâu một hơi sau, cô
quyết định không cùng Hàn Thất Lục chấp nhặt,xoay người “Khó khăn” tìm
kiếm khe hở, thật vất vả mới đi rakhỏi gian phòng.
Chờ cô từ
trong phòng đi tìmra xong bút máy, lúc trở lại gian phòng Hàn Thất Lục,
người giúp việc nhà đã ởsửa sang lại phòng Hàn Thất Lục.
”Uy,
người giúp việc.” Hàn Thất Lục xông cô đánh một hưởng chỉ, bước nhanh ra khỏi phòng, kéotay cô đi tới gian phòng của cô: “Thương lượng với cô
chuyện này.”
”Chuyện gì?” An SơHạ hậu tri hậu giác hỏi.
Cô không cảm thấy Hàn Thất Lụcmuốn cùng cô thương lượng chuyện sẽ là chuyện tốt lành gì.
”Ngày mai thứ sáu, bốngiờ rưỡi liền tan học. Tôi còn muốn đi sân bóng rổ huấn luyện, cô đem thứ nàycho ông ấy nha.””Hàn Thất Lục nói xong, chỉ An Sơ
Hạ cái hộp.. Ở trong đó đangđể đồ Hàn Thất Lục vốn là muốn tặng quà sinh nhật cho Hàn Lục Hải—— một chiếc bút máy.
Tức là thay anh đưa bút máy