Cũng không rõ ràng ngủ tổng cộng bao nhiêu ngày, chỉ cảm thấy được có ai đó gọi tên cô, cô thực sự muốn mở mắt ra, nhưng tại sao không mở nổi.
Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá... Rất muốn ngủ mãi mãi như vậy... nhưng tiếng
gọi tên cô lại vang lên thêm một lần nữa.
Cuối cùng là ai? Là ai tại gọi tên cô
Thật sự muốn biết là ai ở đó gọi tên cô...
Bóng tối lại bao chùm xuống, tất cả toàn bộ ý thức đều biến mất, bao gồm cả kia tiếng gọi kia.
Đây là nơi nào? Mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà trắng toát, vách tường
trắng, giường trắng, đèn huỳnh quang sáng loá... An Sơ Hạ động đậy ngón
tay, thật sự toàn thân trên dưới đều đau nhức không nói nên lời. Cô muốn nói, nhưng yết hầu có chết cũng không động đậy.
Cửa được mở ra,
một ý tá mặc áo thực tập màu hồng bước vào, một tay cầm điện thoại di
động một tay cầm khay ý tế, trên khay đặt một lọ thuốc nước. Bước đến
trước giường, cô nhìn tay y tá kia cầm lọ thuốc nước, dùng một cây bút
viết lên trên lọ gì đó.
”Ngạch...” An Sơ Hạ nói không thành tiếng, đành phải phát ra âm khàn khàn, vô cùng kỳ lạ.
”Cô cô cô...” Tay cầm bút của y tá thực tập kia run run, không đợi An Sơ Hạ phát ra âm thanh một lần nữa, cô hô to chạy ra: “Bác sỹ! Bác sỹ! Bệnh
nhân trong phòng chăm sóc đặc biệt tỉnh lại!!!”
Rất nhanh có vài
bác sỹ cùng y tá thực tập kia tiến vào, trong đó có một bác sỹ nhìn
tương đối lớn tuổi, thấy An Sơ Hạ thực sự đã tỉnh lại, bất mãn trừng mắt nhìn y tá kia một cái: “Ngạc nhiên cái gì vậy? Tỉnh lại là tỉnh lại,
tại sao giống như gặp ma vậy.”
Nói hết câu, phát hiện không có
phản ứng lại, bác sỹ kia vội vàng ngừng âm thanh không nói thêm gì. Y tá kia tối mặt tự động rút lui.”Thiếu phu nhân, cô cuối cùng đã tỉnh lai.
Chúng ta là bác sỹ chuyên môn Hàn phu nhân đặc biệt sắp xếp chăm sóc cô. Xin hỏi hiện tại cô cảm thấy có chỗ nào không khoẻ?” Một bác sỹ khác
đeo kính nhìn có vẻ cẩn trọng mở miệng hỏi.
”Khụ khụ... Nước...”
cô không dễ dàng phát âm ra chữ “Nước”, lập tức có hộ nhân mặc trang
phục chăm sóc đặc biệt mang nước đến. Cần trọng đỡ cô dậy giúp cô uống
mấy ngụm nước.
Một cốc nước từ từ thấy đáy, An Sơ Hạ lại ho khan vài tiếng, lúc này mới tìm lại thanh âm của chính mình.
”Cô vẫn còn muốn uống nước sao?” Có người hỏi cô.
An Sơ Hạ thấy nhiều bác sỹ như vậy mở to mắt nhìn mình, trong lòng cảm
thấy là lạ. Cô lại ho khan một tiếng, lắc đầu nói: “Không cần, cảm ơn.
Xin hỏi, tôi đang ở đâu đây? Tôi vì sao lại ở chỗ này? Những người khác
đâu? Những người khác đi đâu rồi hả?”
Cô nghĩ lại một chút, trong lòng cảm thấy cực kỳ buồn bã, nhưng thật sự lại không nghĩ ra mình quên mất điều gì, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Đầu óc trống rỗng, cái gì
cũng đều nghĩ không ra. Chỉ là cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân
đau nhức, chỗ nào cũng không thoải mái.
”Thiếu phu nhân, cô không nhớ rõ bất cứ điều gì sao? Đây là bệnh viện ở trung tâm thành phố, cô
lúc trước bởi vì mệt mỏi quá độ và mất nước, lại thêm cảm xúc nhất thời
không ổn định, khí huyết dâng lên liền bị hôn mê. Những người khác...
Xin hỏi cô định hỏi người nào?” Bác sỹ đeo kính kia trả lời, thanh âm
nhẹ nhàng ôn nhu, cực kì kiên nhẫn.
”Tôi.. Té xỉu?” An Sơ Hạ nhíu mày, giống vòi nước đột nhiên mở ra, lập tức tất cả kí ức đều hiện lên ồ ạt.
Mặt đất đầy máu, rừng rậm ngẩng đầu không thấy ánh mặt trời, bắt cóc, Nam
Cung tử tước, người ngoại quốc vóng dáng cao, phi cơ trực thăng...
Tất cả trí nhớ đứt đoạn toàn bộ đều đã liền mạch lại.
”Hàn Thất Lục! Ôi Hàn Thất Lục!!!”