Edit: Đỗ Ngọc Ánh
Beta: NhoxPanda2
Cô thấy được Hạ Tâm Ngữ từ sau một cái lều đi tới. Trên mặt của cô ta nhàn nhạt cười, mang theo một tia cảm giác chán nản.
Xoay chuyển ánh mắt, cô cước bộ đi nhanh tới trước mặt An Sơ Hạ, trên mặt
vẫn như cũ treo một bên cái kia nhàn nhạt, quỷ dị mỉm cười. Dáng vẻ tươi cười ý giống như cất giấu ý muốn châm chọc.
”Sơ Hạ cô, sao cô
lại muốn tìm hiểu kẻ vô danh tiểu tốt như tồi tù người khác thế” Hạ Tâm
Ngữ vòng quanh An Sơ Hạ đi tới một vòng, cực kì thỏa mãn, thấy được An
Sơ Hạ sắc mặt trở nên thật không tốt. Trên thực tế tại An Sơ Hạ từ lúc
nhìn thấy cô ta sắc mặt cũng đã bắt đầu biến kém.
Nhưng An Sơ Hạ
dù sao cũng là An Sơ Hạ, rất nhanh khóe miệng cô nhếch lên, đem cằm cao
lên: “Nói đi, Hạ Tâm Ngữ. Cô muốn cùng đội với chúng tôi, tới cùng là có mục đích gì. Con người của tôi, thật không thích quanh co lòng vòng.”
Hạ Tâm Ngữ khóe miệng công lên càng thêm lớn, cực sáng láng, dường như tâm tình cực kì tốt.
”Cô không thích quanh co lòng vòng, đúng là kiểu tôi thích a. ~” ngữ khí
của cô ta thoải mái dị thường, điều này làm cho An Sơ Hạ hỏa khí dâng
trào.
Cô tiến lên vài bước thần tốc túm chặt áo Hạ Tâm Ngữ, trong ánh mắt tràn đầy tức giận: “Tôi ghét nhất là loại người dối trá như
cô!”
Hạ Tâm Ngữ vừa muốn nói cái gì đó, ánh mắt lại đột nhiên
biến đổi, miệng chu lên, điềm đạm bộ dạng đáng yêu. Nước mắt rất nhanh
cũng đi theo chảy ra, như là bị ủy khuất lớn lao: “Em thật có lỗi với Sơ Hạ tỷ tỷ, em lập tức liền nói với lão sư muốn đổi đội. Người không cần
đánh em a...”
An Sơ Hạ chỉ cảm thấy chính mình não bộ thần kinh căng thẳng, Ngay sau đó bên tai truyền đến thanh âm Hàn Thất Lục.
”An Sơ Hạ! Cô tại làm gì?”
Kia một khắc, An Sơ Hạ chỉ cảm thấy thanh âm Hàn Thất Lục trở nên cực kỳ xa lạ. Tựa như trở nên không quen biết.
Không tự chủ được, cô buông tay đang nắm áo Hạ Tâm Ngữ ra, xoay người nhìn
Hàn Thất Lục. Hàn Thất Lục cũng nhìn cô làm như tại tìm tòi nghiên cứu
cái gì. Cô là muốn đòi giải thích, đúng là bên cạnh loáng thoáng truyền
đến tiếng khóc của Hạ Tâm Ngữ lại kích thích đến chỗ cô.Rõ ràng, cô cắn chặt môi, ngược lại hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Tâm Ngữ liếc mắt một cái. Xoay người rời đi.
”An Sơ Hạ! Đứng lại!” Sau truyền đến Hàn Thất Lục kêu la bị cô tự động xem nhẹ.
Cô cho tới bây giờ đều là người như vậy, không thích chủ động đi giải
thích cái gì. Bởi vì cô cảm thấy, nếu là người yêu của mình, tin tưởng
con người của mình, căn bản không cần giải thích. Mà những cái này không thích mình, không tin tưởng con người của mình, cho dù giải thích, cũng chỉ là dư thừa.
Cho nên cô tình nguyện im lặng.
Tình nguyện bị hiểu lầm.
Hiểu lầm? Kia lại như thế nào?
”An Sơ Hạ, cô đứng lại đó cho tôi!” Hàn Thất Lục thần tốc tiến lên giữ chặt An Sơ Hạ: “Tôi gọi mà cô không có nghe đến sao?”
”Nghe được.” Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt cực kì bình tĩnh, cũng cực kì băng lãnh: “Tôi nghe được, sau đó? Anh muốn nói cái gì?”
Hàn Thất Lục bĩu môi: “ Em đây là có thái độ gì? Anh có nói em cái gì sao?
Sáng sớm, đối với người chồng thái độ cũng hơi quá kém một chút.”
An Sơ Hạ ngẩn ra, trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ Hàn Thất Lục trong lòng biết chính mình không có khi dễ Hạ Tâm Ngữ sao?
Thừa dịp cô ngây người trong tích tắc đấy, Hàn Thất Lục vỗ nhẹ nhẹ một phen lên bờ vai cô, ôn nhu nói: “Em chờ một chút.”
Nghi hoặc gian, Hàn Thất Lục đã xoay người đi đến trước mạt Hạ Tâm Ngữ đang
nước mắt đầm đìa, từ trong túi áo lấy ra khăn tay: “Cầm lau nước mắt
đi.”
Hạ Tâm Ngữ hô hấp dừng lại, ngây ngô tiếp nhận khăn từ tay
Hàn Thất Lục đưa qua. Đồng thời, ánh mắt của cô di chuyển, rơi vào thần
tình nghi hoặc trên người An Sơ Hạ, sau đó rất nhanh dời đi.