Nghe Hàn Thất Lục nói vậy, Mạc Hân Vi trong lòng tự hỏi: người khác này, có bao gồm Hàn Thất Lục hay không?
”Chỉ là đi tìm cái túi, có gì phải lo lắng.” Mạc Hân Vi cúi đầu, có vẻ rất
mệt mỏi. Loại người như Hàn Thất Lục, làm sao có thể lo lắng cho cô đây?
Hàn Thất Lục vừa muốn mở miệng, Khang Văn liền nói: “Nếu túi đã tìm được,
cũng không cần báo cảnh sát. Tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Hắn hướng Hàn Thất Lục khẽ gật đầu, lên xe đi mất. Trong lúc này, không
biết vô tình hay cố ý liếc Mạc Hân Vi một cái, thấy thân thể cô ta có
chút run rẩy.
An Thần Xuyên cầm túi của An Sơ Hạ, đi tới trước
mặt cô nói: “Sơ Hạ, xem ra hôm nay cậu rất mệt, về nghỉ ngơi sớm một
chút, tôi cũng đi về trước.”
”Đây là sách của ngài.” Quản lý cầm tài liệu giao cho An Thần Xuyên.
An Sơ Hạ bước đến nói: “Hôm nay cám ơn cậu, còn phiền cậu chạy nhiều vậy để giúp tôi tìm lại túi xách.”
”Không sao, cậu vui là được rồi, gặp lại sau.” An Thần Xuyên giơ tay lên xoa đầu An Sơ Hạ: “Em gái tốt của tôi.”
An Sơ Hạ cười cười, sau đó liền nghe thấy An Thần Xuyên quay đầu nói với
Hàn Thất Lục: “Trải qua hôm nay, tôi quyết định từ bỏ. Hi vọng cậu biết
quý trọng, tạm biệt.”
Hàn Thất Lục nhàn nhạt: “Cậu sớm nên buông tha.””Buông cái gì tha cái gì?” An Sơ Hạ muốn hỏi An Thần Xuyên nhưng cậu ta đã
xoay người rời đi. Hai người kia thật kỳ quái, chỉ nói một chút làm
người ta nghe không hiểu. Nhưng thôi kệ bọn họ, cô chỉ muốn trở về ngủ
một giấc thật đã.
”A ——” cô đau đớn ôm đầu, Hàn Thất Lục đột nhiên cốc đầu cô một cái, bị đánh mà không rõ nguyên nhân: “Anh sao lại đánh tôi?!”
Trợn mắt nhìn cô, Hàn Thất Lục nhàn nhạt nói: “Bởi vì cậu ta mới vừa chạm
qua. Tôi ra lệnh cho cô, trở về rửa sạch mười lần.” Nói xong, ngược lại
rất yên tâm thoải mái lấy điện thoại gọi cho Hàn quản gia.
Cô
định đánh lại anh ta, nhưng ánh mắt bỗng nhiên liếc đến thân thể Mạc Hân Vi đứng cứng ngắc ở nơi đó nhìn cô. Cô không muốn nhịn nữa, giả vờ như
không biết nữa, nếu không sẽ có ngày cô bị giết chết mà không ai hay
biết!
”Hôm nay thời tiết thật đẹp.” Suy nghĩ hồi lâu lại nói ra
một câu thăm hỏi, mà ngữ khí lại vô cùng thờ ơ. Dù sao Mạc Hân Vi tặng
cô một lễ vật lớn như vậy, nếu như không phải cô thông minh, hại cô
thiếu chút nữa sẽ bị...
Suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra, trong lòng một trận cảm thán, người có tiền cũng thật mệt mỏi!
Nghe An Sơ Hạ nói vậy, Mạc Hân Vi sắc mặt biến hóa, lúc đầu sợ hãi, lúc sau
thì kinh ngạc, lời nói nhẹ nhàng đến mức gai người. An Sơ Hạ ở trong
lòng mặc niệm, cô gái này đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách!
”Cô muốn nói gì?” Mạc Hân Vi hiện tại là một bộ dạng không sợ trời không sợ đất, An Sơ Hạ cũng không dám đem chuyện này nói ra, hơn nữa, nếu nói ra thì chính là vu khống... Câu đầu tiên nói ra đã đem chuyện vừa rồi phủi sạch không còn một mống.
Vẻ mặt thờ ơ của Mạc Hân Vi sao có thể
làm cô sợ, nói thế nào cô trước kia cũng là một người hiên ngang đỉnh
đạt, ở trong trường học cô sợ ai? Hiện tại muốn cùng cô ta ăn nói khép
nép, cô khinh!
Cô quyết định, từ hôm nay trở đi, phải trở lại làm một An Sơ Hạ chân chính! Nếu như sau này bị người khác khi dễ còn cúi
đầu nữa, cô cũng không ở lại Hàn Gia nữa!!!
”Tôi muốn hỏi, ngài Khang Văn kia, cô quen biết với anh ta?”