Trán, không, không chỉ trên trán, thậm chí gân cổ cũng nổi lên hết.
Đường Tạp Y, đúng là kẻ vô liêm sỉ! Lúc ấy cô không có ý nghĩ làm sao
tay cô ta gãy xương?! Lại nói cô là 'Bạo quân lang ty'? Tôi khinh! Nhưng biệt danh này khá độc đáo ha, trước kia sao không nghe nói như thế nhỉ?
Khuôn mặt An Sơ Hạ liên tục thay đổi, Hàn Thất Lục không nhịn được, 'Ahaha'
cười lớn lên. Bị anh cười như thế, An Sơ Hạ từ tư thế nằm thẳng chuyển
đổi thành Phật tổ ngồi thiền, cô tức giận nhìn chằm chằm Thất lục: “
Cười! Anh lại cười? Cẩn thận cắn phải lưỡi.”
Nghe thấy lời nói ác độc của An Sơ Hạ, anh liền nhíu mày, nụ cười trên mặt anh cũng dần nhạt đi, một mặt bình thản tiếp tục lái xe. Nhưng An Sơ Hạ vẫn nhìn thấy anh vẫn còn ý định cười. Khốn nạn!!
Im lặng một lúc, An Sơ Hạ nuốt
nước bọt, cực kỳ nghiêm túc bỏ chân xuống, sau đó nhanh chóng leo lên vị trí ghế phó lái quay sang hỏi Hàn Thất Lục:“ Vừa nãy kẻ vô liêm sỉ kia
theo anh nói cái gì?”
”Kẻ vô liêm sỉ?” Ngông cuồng, cô nhớ
xưng hô với Đường Kay hơi khó nghe chỉ vì mùi nước hoa khó chịu. Thế
nhưng không thể không nói, những câu nói đùa của cô thực là rất buồn
cười.
Tất nhiên là anh đã hoàn toàn khôi phục lại khuôn mặt
bình thản, không nhìn thấy cảm xúc gì khác thường, chỉ là một tay cầm
tay lái còn một tay khác thì lấy điện thoại ra bấm số của ai đó. Xe của
Hàn Thất Lục có thể kết nối điện thoại với di động nên rất nhanh, trên
xe vang lên một giọng nói lớn: “Alo?”
”Giúp tôi đặt hai chỗ, tôi
lập tức đến ngay” quả nhiên khi vua lên tiếng, bên kia đầu dây nghe âm
thanh lớn tiếng tự nhiên im lặng, ngay sau đó nghe được âm hơi thở sâu
của người nào đó.”Vâng! Thiếu gia! Cậu cần yên tĩnh sao?” So với tiếng
nói trước đó, người đàn ông này có chút cứng cỏi và tôn trọng hơn. Cũng
khó trách Hàn Thất Lục không coi ai ra gì như vậy, không ngờ tất cả đều
là được nuông chiều từ nhỏ. Từ nhỏ đến lớn cậu ta đều được mọi người xem như là Hoàng đế cũng như được hầu hạ, có ai trong lòng mà không khó
chịu chứ?
”Không cần” Nhấn một nút trong xe, cuộc gọi được tắt
ngay. Nhìn Hàn Thất Lục một chút, An Sơ Hạ thấp giọng hỏi:“Anh muốn đi
đâu?Còn địa điểm, anh định tới địa điểm nào?” Mong là cũng không phải
chỉ hai người, nếu chỉ là hai người thì thôi xong. Công việc của cô, sự
tự do của cô!!!
”Ăn cơm” Từ tốn nói hai chữ, Hàn Thất Lục nhấn
bên trong xe một nút bấm, một bản nhạc ở trong xe vang lên. Nhưng với
những kẻ không có tế bào nghệ thuật trong người như An Sơ Hạ, cô chỉ cảm thấy nghe loại nhạc tẻ nhạt này còn không bằng nghe Phượng Hoàng Truyền Kỳ. Nhưng cô không dám nói ra sự bất mãn của mình.
Qua mấy phút, cô vẫn là không nhịn được liền hỏi: “Kẻ vô liêm sỉ kia, đến cùng là anh muốn nói cái gì?”
Giống như là muốn treo khẩu vị của cô ấy, Hàn Thất Lục nghiêng mắt nhìn cô một chút, khóe miệng trêu tức nói:“Cô đoán đi”
Cô nghiêng đầu, nâng giọng cười nói: “Anh không phải là từng nói tôi giết
người sao? Tôi thực đã từng giết người đấy?” Vừa nhắc tới kẻ xấu xa kia, cô đã ôm tức giận trong lòng.
Rõ ràng Đường Tạp Y cố ý đem sách
ngữ văn của cô vứt đi rồi, cô mới đẩy cái tay cuẩ mình qua......... Hơn
nữa cũng chỉ là trật khớp, cũng không phải là gãy xương! Nói bậy! Hoàn
toàn thêm mắm dặm muối đến trình độ xảo quyệt rồi.
Hàn Thất Lục vẫn không nói gì, khóe miệng cười châm biếm lại là rõ ràng hơn.