Editor: Trang Lyn
An Sơ Hạ giật mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Hàn Thất Lục. Ai ngờ anh lại nhìn cô với ánh mắt vui vẻ, rõ ràng cố ý muốn chỉnh cô mà.
Ngây thơ!
Chỉ hơi ngẩn người một chút, An Sơ Hạ đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, tươi cười nhìn mọi người: “Hy vọng có thể trở thành bạn tốt của mọi người, có chuyện gì đều có thể đến tìm tôi giúp đỡ. Nhưng mà, nó phải nằm trong khả năng của tôi.”
Mấy nữ sinh nhìn nhau, ánh mắt lóe sáng vây xung quanh An Sơ Hạ hỏi han linh tinh. Phải biết rằng, muốn trở thành người phụ nữ của thiếu gia Thất Lục thì nữ giúp việc này chính là một con đường tắt.
Hàn Thất Lục thấy thế, cắn chặt răng, vô cùng khó chịu đi vào Học viện Tư Đế Lan.
“Chờ một chút!” Quản gia Hàn đẩy mấy nữ sinh ra, kéo An Sơ Hạ ra khỏi đám người đó nhỏ giọng nói: “An tiểu thư, cô rõ ràng là thiếu phu nhân tương lai của Hàn gia, sao lại trở thành người giúp việc được? Nếu như để cho phu nhân và lão gia biết, tôi không biết sẽ chết như thế nào?”
An Sơ Hạ nhún vai một cái, vỗ vai quản gia Hàn nói: “Ông không nói, sao phu nhân và lão gia biết được? Dù sao thiếu gia cảm thấy chơi như thế rất vui, thì cứ theo ý của cậu ấy đi. Hơn nữa... Tôi ở Hàn gia cũng không làm gì, nếu như cậu ấy cảm thấy vui, thì cũng coi như tôi có chút cống hiến. Ông nói đúng không?”
Nhìn vẻ mặt thoải mái của An Sơ Hạ, quản gia Hàn lắc đầu: “Được rồi, nếu cô cũng đã nói như thế... Tôi sẽ đợi ở phòng làm việc của hiệu trưởng, trước tiên cô đi cùng tôi đến phòng hiệu trưởng đã. Nếu như bọn họ bảo cô làm gì, cô có thể đến phòng hiệu trưởng bảo tôi làm.”
An Sơ Hạ gật đầu, nhưng mà trong làm thề nhất định sẽ không tìm quản gia Hàn giúp đỡ. Từ nhỏ cô đã làm rất nhiều việc để kiếm sống, làm chút chuyện của người giúp việc này chắc là sẽ không khó. Hơn nữa, hình như mấy cô gái kia còn rất thân thiện với cô. Chắc sẽ không làm khó cô đâu.
Đi vào Học viện Tư Đế Lan, cô mới sâu sắc hiểu được cái gì gọi là “Học viện hoàng gia”. Tất cả tòa nhà đều thiết kế theo phong cách châu Âu, nhìn qua thì thấy phong cách giống nhau nhưng nhìn kỹ lại thấy không giống. Như tòa nhà này mái nhọn, nhưng tòa nhà bên cạnh lại mái tròn. Mà làm cho cô càng kinh ngạc hơn chính là, trên nóc tòa nhà màu trắng ở giữa, lại có một chiếc chuông cổ rất lớn.
Đúng lúc này, tiếng chuông vang lên, một đàn bồ câu màu trắng bay ra khỏi nóc tòa nhà hướng về phía bầu trời xanh thẳm.
Cô... Đi đến thiên đường sao?
“Cái đó... An tiểu thư.” Quản gia Hàn nhìn thấy vẻ mặt say mê của An Sơ Hạ rất không đành lòng quấy rầy, nhưng mà nếu không đến phòng hiệu trưởng thì muộn mất.
“Dạ!” Cô lấy lại tinh thần, lúng túng nhìn quản gia Hàn cười: “Xin lỗi, tại nơi này quá đẹp.”
Có thể vào đây học, đến bây giờ cô vẫn còn cảm thấy mình đang nằm mơ.
“Ha ha, cô theo tôi đến bên này.” Quản gia Hàn đi trước dẫn đường, không lâu sau đã đến một tòa nhà riêng biệt.
“Đây là An tiểu thư?” Vừa vào cửa, một người đàn ông trung niên đã ân cần tiến lên tiếp đón: “Quả nhiên người cũng như tên, An Sơ Hạ, An Sơ Hạ, cho người khác cảm giác giống như phong cảnh đầu hè bình yên, xinh đẹp.”
“Thầy quá khen rồi.” Được hiệu trưởng khen, cô có chút lúng túng.
“Hiệu trưởng, hay là bắt đầu vào vấn đề chính đi.” Quản gia Hàn ở bên cạnh nhắc nhở.
Hiệu trưởng vỗ một cái vào đầu nói: “Đúng đúng! Vấn đề chính! Ông xem tôi đúng là ông già hồ đồ rồi. Tôi cho người sắp xếp là lớp A tốt nhất, không khí học tập ở lớp này rất tốt. Bây giờ tôi liền đưa hai người đi... Quản gia Hàn, ông ở phòng hiệu trưởng chờ tôi mọt chút, có một số thủ tục vẫn chưa làm xong.”
Quản gia Hàn gật đầu: “Tôi cũng đang có ý đó. Thế thì An tiểu thư xin nhờ ông.”
“Đâu có đâu có...” Hai người đều khách sáo lẫn nhau một hồi, cuối cùng hiệu trưởng cũng dẫn An Sơ Hạ đến lớp A trong truyền thuyết có “không khí học tập rất tốt”.