Dưới sự hộ tống cùa Hàn quán gia, năm phút sau đâ tới gấn trung tâm
thương mại. Quay người một cái liền thấy một cái bóng đen lao tới chồ
cô, dùng đẩu ngón chân cũng biết là Manh Tiểu Nam. Không đợi cô né
tránh, Manh Tiểu Nam đã bị một đám vệ sĩ mặc tây trang màu đen đứng chắn ngang...
”Bắt cóc...?” Nhất thời trong đấu Manh Tiểu Nam chỉ hiện lên hai chữ này. Ban ngày ban mặt lại bị bắt cóc?
Ách! Đáy mắt An sơ Hạ hỗn độn, vội vã tiến lên: “Các vị đại ca, buông cô ấy ra đi, cô ấy là bạn của tôi.Thât đó!”
”Chúng tôi sợ...” Mấy người vệ sĩ liếc Manh Tiểu Nam một cái, thật có lồi lùi về sau vài bước, sau đó biến mất trong đám người.
Ban đầu tính toán xem đám người kia có bao nhiêu người... sau đó vệ sĩ kia rời đi rồi hoàn toàn biến mất.
Quản gia Hàn quay lại, cúi đấu không dám nói lời nào. ÔngsỢAn sơ Hạ không
muốn ông đi theo nữa, đành cúi đấu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc cô
một cái rối cúi xuống: “Thiếu phu nhân... Là chúng tôi lo lắng.”
”Quên đi, lẩn sau đừng như vậy nữa, ông đi theo bọn họ trái lại còn khó kiểm
soát hơn!” An sơ Hạ lắc đầu, đi đến trước mặt Manh Tiểu Nam lo lắng vồ
vồ gương mặt ngây ngốc cùa cô: “Này!”
Lắc lắc đáu, cô gái nào đó
lúc này mới lấy lại tinh thần, câu đẩu tiên mở miệng là: “Oa! Đó là vệ
sĩ nhà cậu sao? Thật sự là rất đẹp trai! Cha tớ sẽ không sắp xếp vệ sĩ
cho tớ như vậy đâu? Không được! Quay vể tớ phải đòi hòi mới được.”
Đấu đẩy vạch đen, xem ra cô thật sự đánh giá thấp nha đấu kia rói. Lúc
trước lo cô ấy bị dọa sợ, bây giờ lại lo lắng mấy vệ sĩ này bị cô ấy dọa tới, hóa ra tất cả đểu là cô suy nghĩ quá nhiểu.
Nhất một cái, thật ra cô hôm nay đà cố ăn mặc thật thoải mái, diện một chiếc váy liến màu xanh biếc.
Dứt khoát nuốt nước miếng, An sơ Hạ đưa tay ra trước ngực Manh Tiểu Nam, chọc chọc một chút: “Ngực này có thật không vậy?”
”Oách!” Manh Tiểu Nam dùng một chưởng đẩy tay cô ra: “Cậu động vào ngực mình
cũng không cần hỏi vấn để như vậy a! Lão nương đây trước kia ngu ngốc để đống phục bao bọc lấy dáng người hoàn hảo này, hiện tại.. Hừ hừ! Đương
nhiên là thật rổi! Còn có thể so với ngọc trai ý chứ!”
An Sơ Hạ
cắn ngón trỏ nhịn cười: “Vậy kiểu tóc ngu ngốc này là sao? Ai nhuộm tóc
cho cậu vậy? Còn thẳng lại như cũ nữa. Không tối, so với cái ổ gà lúc
trước có phẩn tốt hơn nhiều!”
Manh Tiểu Nam bĩu môi, vừa kéo An
sơ Hạ đi vào trung tâm thương mại vừa nói: “Đừng nói nữa. Kiểu tóc trước đây của lão nương ít nhiều cũng rất khí phách a? Chỉ là hiện tại, cậu
xem xem... Dám đem tớ sửa thành một đứa con gái thục nữ. Tớ cho tới giờ
không muốn làm thục nữ, nhưng mà, để có thể vào học viện hoàng gia Tư Đế Lan kia tớ đành nhẫn nhịn! Tớ thấy mình rất cao thượng đi!”
Quản gia Hàn vẫn theo phía sau, An sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam tán gẫu rất vui
vẻ a. Đi dạo quanh trung tâm, Manh Tiểu Nam thiếu chút nữa là mua hết
tất cả quần áo ở đó. Không nhịn được ôm đốm nhiểu thứ, đứng chắn trước
Manh Tiểu Nam lại đang chuẩn bị đưa tay quẹt thẻ, cô hít một hơi thật
sâu giúp mình trông bình thản một chút: “Tớ nói, cậu là đại nông dân vừa mới đồi đời sao? Đột nhiên mua nhiều quần áo một lúc như vậy, cậu không coi trọng tiền bạc hả?
Thẻ này ở đâu ra?”
Cười nhẹ nhàng
đoạt lại thè trong tay An sơ Hạ, cô phóng khoán đưa thẻ cho người bán
hàng rồi quay đẩu nhìn An sơ Hạ nói: “Thẻ này a, là tiểu hồ ly tinh cho
tớ, đề tớ tùy ý sử dụng. Không cẩn xem thường lâo nương đây, cho tớ tiền tớ có khờ khạo mới không lấy a?! Cậu cũng đừng ngăn cản tớ, đợi đến lúc về chồ quần áo đó sẽ cho cậu lấy một nừa!”
”Cậu thật đúng là
phóng khoáng! Như vậy thì mua hết quấn áo nơi này luôn đi.” Cô thở dài.
Ai biết Manh Tiểu Nam mắt sáng lên: “Đúng vậy! Thẻ này không biết có bao nhiêu tiền! Hay là tớ đem quần áo ở nơi này mua hết đi?!”