Edit Ngọc
Anh ta quả thật không nghĩ An Sơ Hạ là người bị
báo danh, nhưng điều càng làm cho anh không hài lòng nhất là việc An Sơ
Hạ nói sẽ nhờ con riêng của Nam Cung dạy cô!
Nói thật ra anh khá
thích thú xem An Sơ Hạ mất mặt, hoặc là gây chiến với bọn dám thay cô
báo danh. Tóm lại bất cứ như thế nào cũng đều tốt hơn so với việc cho
con riêng của Nam Cung dạy cô
Dù sao đối phương không phải ai khác, mà lại là con riêng của Nam Cung!
Tuy nhiên con riêng của Nam Cung tính tình khiêm tốn, tại Tư Đế Lan tiếng
tăm thậm chí không bằng một cái Lưu Đông Vũ, nhưng là anh biết rất rõ
rằng, chỉ cần con riêng của Nam Cung muốn, thì tiếng tăm của của hắn ta
có thể so là ngang hàng với Hàn Thất Lục!
Hắn rất có khả năng cướp đi An Sơ Hạ của mình
Đều nói đàn ông khi yêu thì bản năng sở hữu rất lớn, nhưng Hàn Thất Lục
biết đó không chỉ đơn giản là ghen, theo thói quen của Hàn Thất Lục thì
phải gọi đó là sự đe dọa.
Con riêng của Nam Cung, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!
”An Sơ Hạ” Hàn Thất Lục cắn răng nói: “Đi thôi, tôi với cô phải đem chuyện
này đi nói với người phụ trách cho rõ ràng. Kẻ nào đã thay cô báo danh
tôi sẽ giúp cô tìm ra kẻ đó.” Lời nói của Hàn Thất Lục hết sức đanh thép đến nỗi An Sơ Hạ lập tức hoảng loạn cả lên.
”Không được.” An Sơ
Hạ cũng cự tuyệt lời nói của Hàn Thất Lục một cách quả quyết, cô đã
không dễ dàng hạ quyết tâm tham gia, còn nhờ con riêng của Nam Cung dạy
cô đánh đàn, để không bị mất mặt trước người xem < câu gốc là Lên đài đạn cho cái kia muốn cô xấu mặt nhân xem>. Đúng là cô không hiểu rõ, vì cái gì mà khiến Hàn Thất Lục không nói rõ nguyên nhân với cô mà trực tiếp lôi cô đi tìm cách hủy tiết mục.
Cô không cam lòng đi theo Hàn Thất Lục
Đem tiết mục đó ra mà nói, quả thật là nếu biểu diễn thì thật sự sẽ rất là
mất mặt. Đúng là tiết mục của mỗi lớp học đều đã phát đến các lớp và
được chuẩn bị rất tốt rồi, nhưng hiện tại vẫn phải tiếp tục sửa chữa lại rất nhiều lần. Đối với người phụ trách các tiết mục thì thấy cô là một
người rất có tài năng đánh đàn nhưng đối với người ngoài thì e rằng họ
sẽ nghĩ cô là một người rất vụng về
An Sơ Hạ tuy không phải là người được mọi người yêu quý nhưng cũng không phải là người mà người khác có thể cười nhạo
Nghĩ tới đây, An Sơ Hạ nội tâm càng thêm kiên định. Cô nắm chặt quả đấm, lập lại một lần: “Không được.”
Cứ như thế vài giây, xung quanh dần trở nên yên lặng.
Ngay sau đó Hàn Thất Lục bước đến gần tới An Sơ Hạ, nhìn cô bằng đôi mắt sắc bén: “Vì cái gì?”
Nên trả lời như thế nào?
An Sơ Hạ đang băn khoăn không biết phải nói ý nghĩ trong lòng mình ra như
thế nào thì Hàn Thất Lục nói:“ Ai dám cười nhạo cô.“.Cô không hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.Nên trả lời như thế nào....
”A?” Hàn Thất Lục tiến đến sát gần An Sơ Hạ, nhéo vào tai cô.
Động tác tuy nhẹ nhàng, nhưng đã rất khác so với hành động bình thường của
Hàn Thất Lục đối với cô. Tuy nhiên không phải vì thích An Sơ Hạ mà làm
tính cách của anh thay đổi.
Cuối cùng, An Sơ Hạ đáp:“Bởi vì tôi muốn đối khẩu với anh.” là Bởi vì muốn cho anh tranh khẩu khí
Đây không phải là cô nói dối, cô muốn mọi người phải khâm phục cô từ trong
lòng chứ không phải mượn “Danh tiếng của Hàn gia” để được mọi người khen ngợi.
Cô cũng muốn chứng minh với mọi người là mình có thể làm được mà không cần dựa vào danh tiếng
Xung quanh, lần thứ hai trở nên yên tĩnh.
Ngay khi An Sơ Hạ cho rằng Hàn Thất Lục sẽ một là rời đi hai là lạnh giọng từ chối nhưng Hàn Thất Lục đột nhiên nói...
”Có thể.”
”Lại....
Đáp ứng!
Đôi mắt của An Sơ Hạ trong khoảnh khắc phát sáng lên giống như bầu trời sao vào thời điểm này trốn vào trong mắt cô
”Thật vậy à?” Cô có chút không tin, hỏi lại.
Hàn Thất Lục không phải có ý lừa cô chứ?
Xem bộ dạng ghê tợn của An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục trong lòng cực kì hưởng thụ. Hàn Thất Lục nhẹ cong khóe miệng, để cằm của mình lên trên mái tóc mềm
mại của An Sơ Hạ
”Cô đã thích làm như thế, vậy thì làm đi.”
Chỉ ngắn gọn một câu nhưng còn hơn vạn lời ngon tiếng ngọt. Không dễ gì có
thể để cho Hàn Thất Lục ủng hộ cô. Điều này khiến An Sơ Hạ càng vui vẻ,
có cảm giác ngọt ngào như trận gió tựa như một cơn bão ở trong lòng cô