Làm sao bây giờ, cô phải làm thế nào để khiến cho anh ta thua trận bây
giờ? Có cách rồi! Bàn tay đặt trên ghế bất giác cứng ngắc, nhưng trên
mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt: “Tốt nhất là như vậy.”
Rất nhanh,
Tiêu Minh Lạc từ trong chỗ nghỉ ngơi của cô lấy ra hai miếng vải đen,
quơ quơ miếng vải đen nói: “Mỗi người có ba cơ hội, sau ba lần ném ai
trúng nhiều hơn sẽ thắng. Nếu hai người đều ném trúng ba lần, thì lại
thêm một lần, cho đến khi một người ném không trúng mới thôi. Cứ như thế đi... Tôi sẽ chơi trước!” Nói xong, lập tức đứng vào vị trí, nhìn
thoáng qua vòng rổ rồi tự mình dùng miếng vải đen che kín mắt.
Trận đấu kiểu này, cô chưa từng thấy qua. Nhìn Tiêu Minh Lạc lạnh nhạt cầm
bóng, khi anh giơ tay lên, lòng bàn tay cô không khỏi đổ mồ hôi. Bên
cạnh Tiêu Minh Lạc đặt một cái thùng chứa rất nhiều bóng, chỉ cần vươn
tay là có thể lấy được.
Rất nhanh, hai lần đầu Tiêu Minh Lạc đều
ném trúng, mãi đến lần thứ ba, An Sơ Hạ gắt gao nắm chặt tay vịn của ghế nằm, khẩn trương tới cực điểm. Lần thứ ba... Quả bóng... lúc ném lên
bóng lăn quanh rổ khoảng 3 vòng, đúng lúc Tiêu Minh Lạc kéo miếng vải
đen xuống, thì lọt vào rổ! Ba lần tất cả đều ném trúng! Cô nhìn về phía
Hàn Thất lục, trên mặt của anh vẫn như cũ nhìn không thấy chút khẩn
trương nào, thậm chí sâu trong mắt còn lộ ra ý cười. Là... Khinh thường?
Đến lượt Hàn Thất lục, sau khi tự đeo miếng vải đen, cũng đứng ở chỗ Tiêu
Minh Lạc đứng ban nãy. Ba quả, toàn bộ đều đã ném trúng. Tất cả đều ném
vào chính giữa rổ! Cô rốt cuộc hiểu vì sao Hàn Thất lục tự tin nói 'Tôi
sẽ không thua', bởi vì anh quả thật là thiên tài bóng rổ!
Dựa
theo quy tắc, lại thêm một lần ném, Tiêu Minh Lạc sau khi đeo miếng vải
đen, trán không tự giác mà đổ một tầng mồ hôi. Giơ tay lên, bóng sau khi lăn nửa vòng,... lọt vào rổ!Lại đến phiên Hàn Thất lục, khi anh cầm
miếng vải đen, Tiêu Minh Lạc trao đổi ánh mắt với cô. Cô hiểu ý gật đầu, lần này, nhất định phải phân tán lực chú ý của anh. Khi anh che mắt,
liền tạo tiếng động khiến anh phân tâm!
Lăng Hàn vũ đang đọc
truyện tranh nãy giờ cũng đã ngẩng đầu, quan sát trận đấu. Chỉ cần Hàn
Thất lục không ném trúng lần này, Tiêu Minh Lạc sẽ thắng. Chỉ là... Cho
tới bây giờ, thế giới của Hàn Thất lục chưa từng có chữ 'Thua'. Cậu ở
trong lòng chảy mồ hôi lạnh dùm Tiêu Minh Lạc.
Nếu còn tiếp tục
như thế, Tiêu Minh Lạc chắc canh sẽ thua! Khi Hàn Thất Lục buộc lại
miếng vải, cô tinh tường thấy được khóe miệng Hàn Thất lục hơi hơi gợi
lên, là một nụ cười lanh lợi, anh cực kỳ chắc chắn, cũng cực kỳ tin
tưởng.
Nhưng mà... Thật xin lỗi! Trong khoảnh khắc Hàn Thất Lục vươn tay ném bóng, An Sơ Hạ xoay người, từ trên ghế nằm té xuống.
”A - -” âm thanh đau đớn vang lên, quả bóng trong tay Hàn Thất lục bay đi, nhưng mà... Bóng sau khi xoay quanh rổ nửa vòng, rơi xuống bên ngoài
rổ. Sau khi nảy trên đất vài lần, lăn vào một góc xó xỉnh nào đó.
Hàn Thất lục một tay kéo xuống miếng vải đen, một khắc ném bóng kia anh
liền biết không trúng, vì cảm giác không đúng. Nhưng anh không quản được nhiều như vậy, kéo miếng vải đen xuống, liền đi đến trước mặt An Sơ Hạ
đang đau đến nhe răng trợn mắt trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Cô là heo
à? Sao tự dưng lại ngã?”