Cứ như vậy, cả người cô đều thả lỏng không ít.
Nói móc cô cũng như đem cô cho là không khí tốt
”Ơ, là ai đến đây thế?” Vừa đi vào đại sảnh không bao lâu, An Sơ Hạ còn
đang suy nghĩ người của Tiêu gia như thế nào mà lại không thấy bóng dáng ai cả, đột nhiên ại vang lên giọng nói của ai như vậy.
Ngẩng
đầu nhìn lên, phụ nữ ăn mặc quý phái, đi đôi dép lê từ cầu thang tầng
hai đi xuống, mà ở phía sau còn có Hứa Niệm Niệm cũng đang đi dép lê như vậy.
Hứa Niệm Niệm mặt đầy ý cười đi xuống, nhìn thấy mấy người bọn họ trong mắt không có chút kinh ngạc gì. Xem ra sớm đã biết rõ Tiêu minh Lạc hôm nay muốn dẫn Manh Tiểu Nam đến Tiêu gia.
Nói không
chừng... An Sơ Hạ đem ánh mắt nhìn vào người phụ nữ đầy vẻ quý phái trên lầu. Bà chắc chắn là mẹ của Tiêu Minh Lạc rồi, xem ra bình thường bà
nhất định rất chú trọng chăm sóc nhan sắc. Làn da kia, thoạt nhìn như da thiếu nữ hai mấy tuổi. Mà người này từ đầu mắt đã không nhìn đến Manh
Tiểu Nam, mà chỉ cười dịu dàng nhìn Hàn Thất Lục. Xem ra, Hứa Niệm Niệm
này là do mẹ Tiêu Minh Lạc cố ý gọi tới đây.
An Sơ Hạ hít sâu một lượt, nghĩ thầm, xem ra, hôm nay có một trận ác liệt cần đánh.
”Chào bác gái.” Hàn Thất Lục đối với người phụ nữ kia gật đầu một cái, xem
như chào hỏi nhưng trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì.
”Hôm nay ở lại đây ăn cơm trưa đi.” Tiêu phu nhân đối với anh cũng gật đầu một
cái, trực tiếp đi đến trước mặt An Sơ Hạ: “Đây là Sơ Hạ sao? Dáng vẻ
đúng thật là rất xinh đẹp.”
Tiêu phu nhân nhìn cô cười dịu dàng,
An Sơ Hạ ngược lại cảm thấy sợ nổi da gà. Người phụ nữ này ánh mắt dị
thường, đáng sợ, trên mặt tuy cười, nhưng mà ai biết trong lòng đang
nghĩ gì.Cô không biết nên đáp lại lời Tiêu phu nhân như thế
nào......Hàn Thất Lục chủ động kéo cô vào ngực anh, An Sơ Hạ lập tức cảm thấy mình bị khí tức của anh bao quanh, giọng nói của Hàn Thất Lục vang lên bên tai: “Vị hôn thê của con đương nhiên phải xinh đẹp rồi.””
An Sơ Hạ lập tức sững sờ, Tiêu phu nân được thể mà thoáng nở nụ cười: “Nhưng là, môn đăng hộ đối mới quan trọng.”
Hàn Thất Lục đang nói về diện mạo, nhưng Tiêu phu nhân lại nhắc đến “môn
đăng hộ đối”” bốn chữ này, ý tứ rõ ràng là cố ý cho Manh Tiểu Nam nghe
thấy.
An Sơ Hạ vô thức mà nhìn về phía Manh Tiểu Nam, Manh Tiểu Nam nghe xong lời nãy cũng sững sờ, cắn môi im lặng đứng một bên.
Có tiền rất tốt sao? Có tiền thì có thể tuỳ tiện xem thường người khác sao?!
An Sơ Hạ như muốn bốc hoả a! Thoáng cái hoả khí đã bốc lên đầu, hoàn toàn
quên rằng lúc trước cô còn khích lệ Manh Tiểu Nam nhẫn nhịn. Cô tách ra
khỏi Hàn Thất Lục, trực tiếp đi đến người Manh Tiểu Nam, trong ánh mắt
của Tiêu phu nhân không rõ cho lắm, kéo Manh Tiểu Nam qua nói: Bác gái,
bác từng chỉ cố ý khen cháu thôi, Giang Nam nhà cháu đã muốn gặp bác lâu rồi.”
Manh Tiểu Nam biết rõ An Sơ Hạ nhịn không nổi nên ra tay
giúp mình, âm thầm nghĩ rằng mình phải cố gắng lên, nhìn Tiêu phu nhân
cười ngọt ngào: “Tiêu phu nhân, cháu là Giang Nam, lần đầu gặp mặt, kính xin....””
Manh Tiểu Nam chưa nói hết câu, Tiêu phu nhân liền trực tiếp ngắt lời cô: “Tôi biết, tôi đã nghe đến cô đã lâu rồi.””
”Mẹ, hôm nay con đặc biệt mang cô ấy đến thăm mẹ đấy, mẹ lại để Hứa Niệm
Niệm đến nhà chúng ta làm gì?”” Tiêu Minh Lạc liếc nhìn Hứa Niệm Niệm,
lên trước một bước, rất tự nhiên mà ôm Manh Tiểu Nam, động tác đã chứng
minh quan hệ của anh và Manh Tiểu Nam.
”Con có thể đưa cô ta đến nhà, sao ta lại không thể để Hứa Niệm Niệm vào nhà một chút sao?”” Tiêu phu nhân trên mặt không giảm đi sự vui vẻ, quay đầu phân phó người hầu
chuẩn bị hoa quả.
”Không nên đứng đấy, mọi người cùng ngồi đi.
Hàn Thiếu gia, An tiểu thư mời ngồi bên này.”” Một bên cho nữ giúp việc
tiến lên mở cửa, mọi người mới ngồi xuống nói chuyện.