Nghe được Hàn thất lục nói như vậy,người phụ nữ trung niên gật đầu lia
lịa nói: “Hai người ở đây, tôi đi tìm chìa khoá trên quầy!”
An Sơ Hạ cảm thấy sợ vì nụ cười khó coi kia,cô không nói gì, lãnh đạm nhìn
chủ cho thuê nhà đang chạy đi lấy chìa khoá.Bàn tay lạnh như băng của cô chợt gặp một chỗ ấm áp khi được Hàn Thất Lục lấy tay mình cầm lấy, vừa
ngẩng đầu, Hàn Thất lục cúi người xuống nhanh như chuồn chuồn lướt nước
hôn lên môi của cô, một lát sau lại chuyển sang bên tai của cô nói: “Môi của phu nhân tương lai tập đoàn Hàn thị ngọt quá.”
Trong nháy
mắt An sơ Hạ mặt đỏ lên,thuận chân đá Hàn Thất Lục một cái. Nhưng hạ thủ không nặng,Hàn Thất Lục vẫn còn là giả bộ làm ra một dáng vẻ kêu đau
oai oái.
”Này này, cái này gọi là mưu sát chồng!” Hắn bất mãn
nhìn về phía An Sơ Hạ rồi cười trộm. Lúc sau chủ thuê nhà cũng mang
chiếc chìa khoá vừa tìm được ra.
”Đây là gian phòng của hai
người,nếu muốn trở về cứ về,dù sao trong quán trọ này cũng không có
khách nào.” Đi lên với dáng vẻ phách lối nhìn An sơ hạ.
Hàn Thất
lục nhận lấy từ tay chủ cho thuê nhà cái chìa khóa, rồi nhìn chằm chằm
vào ánh mắt của cô, sau đó từ trong túi lấy ra tấm chi phiếu, hơn nữa
không biết lấy ra bút ở đâu viết liên tiếp các con số rồi dơ lên tay ném cho chủ thuê nhà đang đứng trước mặt nói: “Cảm ơn trước vì đã chiếu cố
vị hôn thê cho của tôi,đây là cho ông ứng trước.”
Chủ cho thuê
nhà nhặt trên đất chiếc chi phiếu, miệng há thật to, mấy người... đây đủ cho hắn xây mười cái nhà trọ. Không! Là mười mấy cái nhà cực lớn.”Chúng ta đi thôi, vợ yêu.” Hàn thất lục cầm cái cổ tay mảnh khảnh của An sơ
hạ xoay người kéo đi, ánh mắt bình thản, nhưng là ai cũng không nhìn ra
sau bộ mặt đó là sát khí. Đây là hắn nghĩ cho cô ta, bởi vì cô ta... Sẽ
rất nhanh rời khỏi thế gian này. Ai bảo cô ta dám sỉ nhục An Sơ Hạ nên
phải trả giá đắt thôi!
Đứng trước cửa phòng trọ An Sơ Hạ lúc này
mới bình tâm trở lại,Hàn Thất Lục lấy chìa khóa mở cửa, lúc này cô không thoải mái nên kêu một tiếng: “Hàn Thất Lục, anh có bị bệnh không?”
Hàn Thất Lục không để ý tới cô, mở cửa xong liền chuẩn bị đi vào gian
phòng. Không nghĩ tới vừa mới bước vào bước đầu liền đụng phải khung
cửa, phát ra một tiếng vang nặng nề: “A! Cửa này sao thấp như vậy!”
Liếc mắt nhìn về phía Hàn thất lục: “Anh nghĩ rằng nhà của người nghèo như
chúng tôi đều giống nhà anh sao? Muốn vào trong phải cúi đầu, đây là
đang bảo anh học cái tính thích ứng với hoàn cảnh đấy!” Nói xong An Sơ
Hạ đẩy Hàn Thất Lục ra, đến gần phòng của mình, bên trong không khí xen
lẫn một mùi hương rất thơm thật dễ chịu.
Bởi vì rời đi chưa lâu
nên trong phòng cũng không có nhiều bụi bẩn, chẳng qua là có chút trống
vắng. Hàn Thất Lục cúi đầu đi vào mới phát hiện,căn nhà này chỉ có hai
phòng. Một gian phòng vệ sinh, một gian phòng ngủ. Trong phòng ngủ lại
còn cả mùi ga!
Hiển nhiên phòng bếp cùng phòng ngủ cùng chung một nơi. Cô chính là ở hoàn cảnh như vậy mà lớn lên... Quan sát một cái,
gian phòng mặc dù nhỏ, nhưng là được sửa sang lại nên không có cảm giác
chật trội. Trầm mặc đi tới một cái bàn phía trước, cả gian phòng chỉ có
một cái bàn và hai cái ghế ngồi.
Trong đầu tưởng tượng thấy An Sơ Hạ ở cái bàn này thường ăn cơm, cũng phòng này mà ngủ, lòng hắn đột nhiên vô cùng phiền muộn.
”Thật xin lỗi.” An Sơ Hạ quay đầu lại, thấy Hàn thất lục đang nhìn cô. Thật xin lỗi? Hắn tại sao đột nhiên muốn nói lời này?